www.otohaiau.com

"Cần tìm đối thủ"

www.otohaiau.com

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

www.otohaiau.com

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

www.otohaiau.com

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

Sơ mi rơ mooc

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

www.phutungchenglong.com

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

Ô Tô Hải ÂU

Diễn đàn xe tải uy tín và lớn nhất việt nam, thỏa sức đăng tin mua bán, rao vặt miễn phí...

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Hy vọng và thất vọng của người sinh viên vừa ra trường !

Ba đặt tên nó là Thanh Hải, có nghĩa là biển xanh, cái tên với bao nỗi niềm hy vọng của ba nó, mong nó mãi như mặt biển kia, bao la, xanh thẳm, mạnh mẽ và giàu có. Lúc sinh nó ra, cả nhà nội nghèo quá không đủ ăn, mỗi bữa cơm chỉ sắn độn gạo, mà có chỉ nhúm gạo đủ bới chén cơm, và tất nhiên chén cơm đó là dành cho nó, Thay vì uống sữa như bây giờ, nó lúc đó ngoài sữa mẹ còn một loại sữa đặc biệt, đó là nước cơm. Vậy đấy mà nó lớn, lớn dần với bao hy vọng của gia đình. Người ta bảo “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời” vậy chứ nhà nó khó cũng 5,6 đời rồi. Lúc xưa ba và mấy chú học rất giỏi, nhưng nhà nội nghèo quá, ăn không đủ nói gì là học, vậy rồi ba nó và mấy chú cũng học nữa chừng cho biết “con chữ” rồi cũng phải nghĩ, vì thế mà đến thế hệ chúng nó, dù nhà có cực mấy, ba má cũng ráng cho nó ăn học nên người, để mong cho đời an hem chúng nó đỡ khổ hơn.
Nó còn nhớ hồi lớp một, vì nhịn đói mà đi chăn bò ,nó đói nên ăn trái cây dại trên rừng, để rồi đêm đó nó ngừng thở, máu chảy khắp người, bệnh viện huyện bảo chuyển đi, ba nó bồng trên tay, ngắc nghẽo sắp chết, máu mũi, miệng chảy khắp, cậu nó thương quá bảo ba nó bồng về, chứ để sợ nó chết trên đường mà tội, thà làm con ma có nhà còn hơn làm con ma chết dọc đường. Vậy mà ba nó không nghe, cứ kiên quyết bồng nó đi, lúc đó thay vì vào bệnh viện tỉnh, ba nó bồng ra bệnh viện huyện lớn hơn và gần đó hơn, tới nơi bác sĩ bảo “anh rất may mắn, chậm vài phút nữa là con anh đã ra đi”. Trong tình huống ngoặt nghèo đó, ba nó vẫn hy vọng…hy vọng.
Nó nhớ hồi vào lớp 1, ba nó chở nó đi trên chiếc xe đạp cọc cạch đến trường, ba nó khuyên nó ráng học cho tốt, để ngày mai sung sướng hơn ba, nó lúc đó biết gì đâu, cứ khóc vì không muốn đi học.

Nó nhớ có lần gia đình khó khăn quá,lúc nó bắt đầu vào cấp 2/ ba nó đi làm phụ hồ ở Sài Gòn, Người ta quăng mấy chiếc áo củ để lau vết xi trên nền gạch, ba nó thấy có chiếc áo trắng còn mới, liền đêm giặt sạch, cất đó đến lúc về quê cho nó mặc đi học, nó còn nhớ chiếc áo đó còn bảng tên một người, có lẽ là chủ cũ, đêm đó má cắt bảng tên cũ đi, thêu lại cái tên mới cho nó, chiếc áo mới của nó, chiếc áo theo nó suốt những năm cấp 2 và cấp 3.

Nó còn nhớ lúc nó vào đại học, ba má, nội ngoại đã mừng thế nào, mọi người đặt niềm tin vào nó, hôm lên xe tiển nó vào đại học, má nó khóc, ba nó nhìn theo nó quảng đường dài, rồi mỗi lần về quê rồi vào lại, ba nó luôn đưa nó xuống huyện bắt xe, dù trưa nắng, nhưng ba nó vẫn đứng dõi theo, nó nghe nước mắt mình mặn đắng, nhưng không quên lời dạy của ba má, “dù có khó khăn mấy con cũng nhớ học tập tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe, chỉ có học thì sau này mới sung sướng hơn”. Nó đi mang theo niềm hy vọng của ba má, của mọi người và của nó.
Rồi nó cũng tốt nghiệp đại học, ngày vui của nó ba má nó dù xa xôi vẫn vào dự, má nó say xe, nôn mật xanh mật vàng, nhưng thấy nó tốt nghiệp, má nó hạnh phúc ngập tràn.
Những tháng đầu ra trường, nhà nó cũng không có tiền mà chạy vạy, cái sổ đỏ thì nằm ở ngân hàng mất rồi. Nó chỉ tay trắng ôm hồ sơ đi xin việc, không hậu duệ, cũng không quan hệ, chỉ có niềm hy vọng. Rồi sau những tháng dài tuyệt vọng rồi hy vọng, cơ hội lớn cũng đến với nó. Nó biết bệnh viện C tuyển dụng. đúng ngành nghề nó ước mơ. Ngày ra nộp hồ sơ, cô trưởng phòng tổ chức đón tiếp rất nhiệt tình, cô bảo hồ sơ nó khá tốt, cũng đang lúc bệnh viện cần, bảo nó về chờ. Nó chờ, và chờ, lúc tuyệt vọng nhất thì bất ngờ đến, cô trưởng phòng gọi hồ sơ nó được chấp nhận, giám đốc đã đồng ý, bảo nó ra làm thủ tục. Nó hét lên sung sướng, nó nhớ lúc đó ba nó hạnh phúc ứa nước mắt, vậy là 2 cha con chạy xe ngay ra Đà Nẵng. Khi nó đặt bút kí vào hợp đồng, nó gọi điện báo, ba nó mừng quá khoe với mọi người, hàng xóm, chú, dì. Má nó hạnh phúc nghẹn lời, vậy là đời nó qua trang mới, má nó cười suốt ngày. Thấy ba má mừng mà nó hạnh phúc.
Nó ra Đà Nẵng, thuê phòng, mua nồi, chén để nấu ăn, chuẩn bị tất cả để sống lâu dài cho cuộc sống ở thành phố xinh đẹp này. Nằm ở phòng trọ chờ quyết định đi làm, thấy hơi lâu, hơi lo, dù cô đã nói chắc chắn, giám đốc đã kí, còn chờ hội đồng tuyển dụng thong qua nữa thôi, nó chợt nghĩ “vui”, nếu giờ mà không được thì nó sẽ sao nhỉ, chắc lúc đó nó sẽ nhảy cầu câu lâu thật, nó sợ cái cảm giác tuyệt vọng của ba má nó,nó sợ sự xấu hổ vì không biết giấu mặt vào đâu.

“Hợp đồng của con không được hội đồng tuyển dụng thông qua, không đồng ý cho con”, nó cảm ơn và chào bác phó phòng và về, nó nén những giọt nước mắt tuyệt vọng, cái ước mơ mà nó vừa chạm tay…cái hạnh phúc mà vừa đến với nó chưa lâu. Nó về tới phòng…nó nghĩ đến cảm giác của ba má, cảm giác của nội, nghĩ đến tương lai của nó, vỡ òa…

Nó chợt nhớ đến cái cảm giác hạnh phúc của ba má khi biết nó có việc, nhớ những niềm vui của bạn bè đã chia sẽ với nó. Hạnh phúc vừa chạm tay, lại vỡ vụn như giấc mơ, nó chợt nhớ đến chiếc cầu câu lâu, nhớ nước của con sông Thu Bồn…Nó thua rồi sao. Thất bại sao…Không, nó sẽ không đầu hàng, sẽ không tuyệt vọng, nó chưa thua, dù lòng nó đau như xát muối, nó chưa thua dù những giọt nước mắt lăn dài, nó sẽ phải xây lại lâu đài hy vọng của nó, nó sẽ đi bán cà phê, đi bán súp cua, bán ốc hút để nuôi ước mơ. Nó muốn khóc thật đã rồi nó sẽ bước tiếp, nó không được bỏ cuộc, đừng đầu hàng “nó” ơi! Nó sẽ làm một nhà vật lý xạ tri ung thư tốt, ước mơ của nó, nó sẽ không bỏ! dù nó đang khóc…Ba má ơi, con xin lỗi!

Vừa cầu hôn vợ, tôi trót dại cướp đời con gái của thư ký

Dù biết tâm sự này đưa lên đây sẽ chỉ nhận những lời chửi bới nhưng tôi vẫn muốn tìm đến một lời khuyên chân thành để giải quyết tình huống ngang trái này.

Tôi năm nay 28 tuổi, sở hữu một công ty nhỏ. Vợ chưa cưới kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi yêu nhau đến nay đã gần 4 năm, mối quan hệ phát triển rất tốt nên cách đây 3 tuần tôi đã cầu hôn em. Em là cô gái hiền lành, dịu dàng và nhất là rất kiên nhẫn chịu đựng tôi. Trong suốt thời gian yêu nhau, nhiều lần tôi khiến em buồn nhưng em chưa bao giờ có ý định buông tay tôi cả. Đính hôn rồi tôi đón em về ở chung luôn và đang rục rịch chuẩn bị đám cưới.

Ngọc, thư ký của tôi bằng tuổi vợ chưa cưới, mới vào làm ở công ty tôi được 2 tháng. Dù thời gian quen biết chưa lâu nhưng tôi cũng rất có cảm tình với Ngọc vì em tháo vát, nhanh nhẹn, việc gì cũng hoàn thành chu tất. Từ khi có Ngọc làm thư ký, công việc của tôi cũng đỡ hơn rất nhiều. Ngoài giờ làm, chúng tôi thường hẹn nhau đi uống cà phê. Tôi coi Ngọc như người em thân thiết.



Ngọc có yêu một chàng trai từ thời sinh viên nhưng gần đây mối quan hệ của 2 người gặp trục trặc và đi tới chia tay. Hôm đó, Ngọc khóc rất nhiều, em gần như không thể làm việc được nên xin tôi về sớm. Tôi lo lắng cho em nên hết giờ làm gọi điện hỏi thăm thì em bảo đang ngồi một mình ở quán bia, hỏi tôi có ra uống cùng với em được không. Ngọc tâm sự với tôi rất nhiều, rằng người yêu cũ của em là cậu ấm con nhà giàu, tuy không quá đua đòi, ăn chơi nhưng từng ngủ với nhiều cô gái. Mặc dù yêu nhau rất lâu rồi nhưng Ngọc vẫn chưa một lần cho cậu ta đi qua giới hạn. Điều này khiến cậu ta điên tiết hết lần này đến lần khác và cuối cùng dẫn đến chia tay.

Ngọc hỏi tôi: “Con gái mà cứ giữ gìn trinh trắng là ngu ngốc lắm phải không anh?”. Tôi chỉ biết ôm Ngọc vào lòng và an ủi em. Nhìn em khóc mà tôi thấy xót xa cho em quá.

Thấy Ngọc say, tôi bèn đưa em về nhà. Dìu em vào phòng, tôi còn cẩn thận tháo giày và đắp chăn cho em. Thế nhưng đúng lúc đó Ngọc mở mắt và níu lấy tay tôi. Có vẻ em đang nhầm tưởng tôi chính là người yêu cũ nên cứ khóc rồi bám riết lấy tôi không rời. Em cứ thế tự động cởi áo rồi bảo tôi ôm lấy em. Tôi dù cố gắng nhưng vẫn không thắng được bản năng. Chúng tôi ngủ với nhau. Nhìn tấm ga trải giường có vệt máu, tôi hoảng hồn vì biết tôi thực sự là người đàn ông đầu tiên của em.

Chân dài là vợ người ta, da dạn bụng mỡ mới là vợ anh!

Anh là một người đàn ông yêu thương vợ con và có trách nhiệm với gia đình, chỉ mỗi tội anh có cái tính la cà, ham vui. Chị sinh đứa con đầu lòng không có bà nào giúp được nên hai vợ chồng phải làm hết mọi việc từ A đến Z. Biết chồng ham vui hay quên nên chị phải liệt kê sẵn danh sách những việc anh cần làm giúp chị trong ngày ra một tờ giấy và đưa cho anh. Vậy mà không ít lần anh vẫn làm chị điên cái đầu.



Con chuẩn bị hết bỉm chị đã phải dặn anh mua từ trước đó 3 hôm vậy mà ngày nào về nhà anh cũng gãi đầu gãi tai rồi lấy hết lý do nọ lý do kia để bao biện cho việc quên mua của mình. Chỉ đến khi con còn chiếc bỉm cuối cùng anh mới chịu vác bịch bỉm về.

Biết chồng hay là cà, nên cứ 5 giờ chiều là chị phải gọi điện nhắc nhở anh về qua chợ mua đồ ăn để nấu cơm tối. Hôm nay cũng vậy, chị gọi cho chồng giọng anh rất vui vẻ:

– Vợ yên tâm, anh chuẩn bị về đây, tối nay vợ ăn gì để anh còn mua nào?.

– Em ăn thế nào cũng được. Anh ăn gì thì em ăn nấy.

– Không được, vợ phải ăn uống đủ chất còn có sữa cho con bú chứ. Để chồng mua cái móng giò về hầm cho vợ ăn nghe.

Nghe chồng nói mà chị cũng mát lòng mát ruột, may mắn anh còn biết nghĩ tới vợ tới con chứ như chồng chị hàng xóm bên cạnh thì khổ. Suốt ngày chửi con mắng vợ. Vậy nhưng đã 6 giờ tối vẫn chưa thấy tiếng xe của chồng, chị thấp thỏm. Công ty anh cách nhà có 5km, mọi hôm giờ này anh đã về rồi. Chị tiếp tục lấy điện thoại gọi cho chồng:

– Anh sắp về rồi.

– Cả tiếng rồi mà anh chưa về đến nhà. Anh có nhanh lên không, em đói quá rồi đấy.

Nửa tiếng, rồi một tiếng nữa trôi qua, bụng đói chị đã phải ăn tạm mấy chiếc bánh ngọt trong khi đợi chồng về. Nồi cơm chị đã cắm sẵn từ lâu mà vẫn chưa thấy anh đâu. Chị rút điện thoại gọi cho anh lần nữa nhưng điện thoại không liên lạc được. “Không hiểu anh ta làm cái trò gì nữa. Chắc lại lang thang vào quán bia la cà với mấy ông rồi đây. Chồng con gì mà vô tâm thế không biết”. Bực bội chị gọi cho mấy anh bạn cùng công ty của anh nhưng ai cũng nói họ về nhà rồi. “Không biết chồng mình đi đâu được nhỉ. Nhỡ đi đường xảy ra chuyện gì thì sao?”, chị bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên.

Mười lăm phút trôi qua vẫn chưa thấy chồng về, chị sốt ruột gọi điện nhờ chị hàng xóm sang trông giúp con còn mình mặc quần áo phóng xe đi tìm chồng. Cứ thẳng đường đến công ty anh chị đi chứ trong đầu lúc này chị cũng chưa biết phải tìm chồng ở đâu cả, điện thoại của anh thì vẫn không liên lạc được.

Đi được khoảng 2 km thì chị chợt thấy bóng một người đàn ông đi xe máy rất giống chồng rẽ vào con ngõ ngay trước mặt chị. Ngồi phía sau là một cô gái. Linh tính thế nào chị lại rẽ vào con ngõ ấy và đi theo chiếc xe đó. Lúc này chị nhìn rõ được cái áo của người đàn ông, đúng là cái áo của chồng chị rồi. Một cảm giác lạ bỗng dưng trào dâng lên trong lòng chị. Chẳng lẽ anh…

Cứ thế chị bám theo chiếc xe ấy, đi được khoảng một cây số nữa thì nó dừng lại ở một ngôi nhà theo hướng chỉ tay của người phụ nữ ngồi sau xe. Lúc này thì chị đã thấy mặt người đàn ông, đúng là chồng chị rồi. Thì ra anh ta tắt máy để đi với nhân tình đây, chị điên lắm rồi.

Khi chiếc xe dừng hẳn, người phụ nữ bước xuống nhưng vừa bước được ba bước thì cô ta ngồi thụp dưới đất. Lúc này chồng chị vội vã đỡ cô ta rồi dìu cô ấy vào nhà. Đúng lúc họ đang trong tư thế tình cảm nhất chị lao tới, tặng cho anh một cái tát trời giáng vào mặt. Chị định quay sang tặng cho cô ả kia một cái tát nữa thì anh kịp thời ngăn lại.

– Anh còn bênh nó à? Cái loại cướp chồng người khác!

– Em làm sao đấy. Em hiểu lầm rồi!

– Anh đừng có cãi! Lúc trước anh còn sơn sớt nói mua móng giò về hầm cho vợ, vậy mà sau đó anh tắt ngay máy để đi hú hí với con này.

– Đây anh mua móng giò rồi mà nhưng trên đường gặp vụ tai nạn. Cô này bị người ta tông phải tưởng gãy chân. Anh chở cô ấy vào viện nhưng không phải gãy mà chỉ bị bong gân. Xe cô ấy bị hỏng phải sửa nên anh đã đưa giúp cô ấy về nhà. Điện thoại hết pin em gọi anh không biết. Anh xin lỗi vợ.

– Chị ơi, đúng vậy đó chị, anh ấy là ân nhân của em. Em cảm ơn anh chị nhiều lắm. Chị đừng hiểu sai về anh ấy chị nhé.

Chị không nói gì, thấy mình thật là... Chị mỉm cười rồi chào cô gái rồi ra về. Trên đường chị chẳng nói với anh câu nào, biết anh giúp người nhưng chị vẫn giận anh lắm. Về đến nhà đón con từ chị hàng xóm chị cho con bú rồi hai mẹ con lên giường đi ngủ, chẳng còn thiết tha gì cơm nước nữa. Thế nhưng nằm cả tiếng mà chị không chợp mắt được. Chị vẫn trách anh tại sao anh biết vợ chờ ở nhà mà không để ý gì đến điện thoại để gọi cho chị thông báo lý do về trễ. Còn anh nhận ra lỗi của mình nên đã tìm mọi cách để làm chị nguôi giận:

– Vợ ơi vợ đói không? Chồng đang ninh cháo móng giò cho vợ rồi đấy.

– Khỏi cần, tối nay anh cho tôi ăn no đến phát ngấy rồi.

– Vợ đừng giận chồng nữa mà. Chồng không cố ý thế đâu. Lúc ấy mải đưa cô ấy đi viện nên chẳng còn nghĩ gì nữa.

– Thôi, cô ấy xinh xắn lại chân dài thế cơ mà, nhìn ai chả muốn giúp. Đâu như vợ anh da rạn, bụng mỡ, đầu bù tóc rối nên anh chê rồi.




– Vợ không biết à. Chân dài là vợ người ta, da rạn bụng mỡ mới là vợ anh. Với anh vợ lúc nào cũng đẹp nhất.

Dù biết chồng nịnh nhưng chị cũng bật cười. Còn anh xuống bếp lễ mễ bưng lên tô cháo móng giò cho vợ.

– Vợ ơi vợ ăn cháo đi đêm có sữa cho con bú. Đừng giận chồng nữa nhé. Chồng yêu cái bụng mỡ này lắm.

Rồi anh ôm chị vào lòng. Thấy chồng tình cảm như vậy những nỗi bực dọc trong lòng chị cũng tiêu tan đi hết. “Thôi hôm nay anh làm việc tốt nên em bỏ qua, lần sau thế nữa thì…”, chị vừa nói vừa nhéo yêu vào má chồng một cái.

                                                                                                                              Nguồn congai123.com

“Vợ ăn bám chồng khác gì gái bao”

Đấy là tất cả những gì tôi nghe được từ ả mà chồng tôi ngoại tình. Còn chồng tôi khi ấy thì cười khinh khi: “Số anh nó khổ nên vậy đó”.

Tôi cay đắng trở về nhà ôm các con vào lòng. Giá mà có thể, ngay lúc đó tôi chỉ muốn bỏ đi một nơi nào đó sống cho quên hết những đớn đau. Nhưng tôi còn các con, còn bố mẹ, còn cái gia đình dù méo mó, xập xệ này. Tôi không thể bỏ tất cả mà đi được.

Tôi lấy chồng năm 21 tuổi. Ở thời đại này, có lẽ tuổi đó mà lên xe hoa với cái bụng bầu 4, 5 tháng là quá trẻ. Nhưng vì tình yêu, vì trách nhiệm với đứa con, tôi không cho phép mình làm điều thất đức. Vậy là bỏ lại tất cả những kì vọng của gia đình, họ hàng, tôi quyết định bỏ học để làm vợ, làm mẹ.
Ban đầu tôi tính sau khi sinh con mình sẽ đi học trở lại. Nhưng đấy là cách nghĩ của cô gái trẻ. Còn khi đã làm mẹ, tôi bận bù đầu với bỉm, tã, với chuyện cho con ăn, với việc chăm sóc gia đình. Từ một cô gái đang tuổi ăn, tuổi chơi, tôi ngay lập tức buộc mình phải thay đổi để làm một người vợ đảm đang, một người mẹ khéo léo. Tất cả những điều đó đều quá khó khăn với tôi.
Chồng hơn tôi 7 tuổi. Anh là người đã có công việc, đi làm. Tuy rằng lương của chồng tôi không quá cao nhưng cũng đủ lo cho gia đình. Vậy là cái dự định quay trở lại đi học của tôi mỗi lúc một xa dần. Tôi quá bận rộn với con. Khi con lớn hơn một chút thì đã quá tuổi để đi học lại bởi vì tôi thấy ngại. Hơn nữa nhiều năm sống và tất bật với chuyện nhà khiến tôi không còn nghĩ tới việc cắp sách tới trường.
Không có bằng đại học, thiếu những trải nghiệm, từ năm 21 tuổi tôi đã chỉ biết quanh quẩn trong nhà lo chuyện cơm nước nên tôi không xin được công việc. Thời đại này việc gì mà người ta chẳng cần bằng cấp, cần kinh nghiệm, mà hai cái đó tôi đều không có. Vậy là tôi an phận thủ thường ở nhà, cố gắng lo chu toàn mọi chuyện cho chồng yên tâm kiếm tiền.
Về nhan sắc, tôi đẹp. Nhiều người gặp tôi đều nói như vậy. Thế nhưng sai lầm lớn nhất của tôi là đã không vươn lên, không ra ngoài và học cách trưởng thành. Tôi đóng đinh cuộc đời mình vào những điều vụn vặt khi còn quá sớm nên tôi tự mình làm mất đi sức cuốn hút.
Cách đây hơn 1 tháng, tôi nghe người ta nói chồng tôi có bồ. Cái viễn cảnh về việc chồng làm lắm tiền bị gái trẻ bám theo khiến tôi vô cùng tức tối. Tôi quyết định đi rình để bắt tận tay, day tận trán đôi tình nhân. Nhưng đớn đau thay, cái mà tôi nhận được chỉ là sự nhục nhã ê chề.
Tôi cứ nghĩ cô gái bám lấy chồng tôi chỉ là một ả mặt còn búng ra sữa, thiếu tiền, bấu víu vào để lợi dụng, mồi chài tiền bạc mà thôi. Nhưng tôi đã nhầm. Người đàn bà chồng tôi cặp kè thậm chí hơn tôi tới 4 tuổi. Chị ta có công việc, địa vị và học thức. Không những vậy chị ta còn có tiền. Đứng trước chị ta, ngoại trừ việc tôi trẻ hơn, đẹp hơn, tôi thua toàn tập.


Đứng bên ngoài cửa rình chồng với cô nhân tình, tôi được nghe đủ những lời chê bai của chồng và cô ta về tôi. Rằng tôi chỉ là loại đàn bà sống ăn bám, mà sống thế thì vợ khác gì gái bao? Rằng tôi chẳng những là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân khi chồng ngoại tình mà còn thất bại trong cuộc sống bởi vì đến bản thân mình còn chẳng thể nào nuôi nổi…
Tôi gần như ngã gục khi nghe những lời họ nói về mình. Điều đớn đau là ở chỗ tất cả những lời khinh miệt đó đều đúng. Nếu tôi không tự mình hạ thấp bản thân mình, an phận thủ thường thì giờ họ có thể coi thường tôi như vậy hay không?
Hiện giờ tôi vẫn chưa nói với chồng về chuyện tôi biết anh ngoại tình. Tôi không biết mình phải làm gì. Nếu tôi tung hê tất cả, có thể tôi sẽ ly hôn chồng rồi học cách sống tự lập. Nhưng tôi cũng muốn tự thay đổi bản thân mình trước đã. Tôi có sai không khi đã hi sinh quá nhiều vì chồng, vì con để bây giờ phải đối chịu đựng cảnh chồng ngoại tình mà cắn răng chấp nhận vì bản thân không nuôi nổi mình?
Tôi phải làm gì đây?

Vợ chưa cưới thú nhận từng sống thử, phá thai

Tôi vẫn còn yêu và muốn cưới cô ấy làm vợ, nhưng lại cũng không đủ can đảm đối diện với quá khứ của cô ấy.


Cưới cô ấy về làm vợ thì tôi sợ quá khứ của vợ sẽ ám ảnh cuộc sống của tôi (Ảnh minh họa)

Tôi 27 tuổi, người yêu 25 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm, dự định làm đám cưới, chúng tôi cũng đã thông báo với bố mẹ 2 bên, đi chụp ảnh cưới và lên kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật sau đám cưới.

Trong thời gian yêu nhau, tôi nhận thấy cả 2 đều rất hợp nhau, từ khoản ăn uống, cho đến mặc, và đi chơi, quan điểm sống đều rất phù hợp. Cô ấy cũng thể hiện là một người con gái đúng mực và kín đáo, lại xinh đẹp và có công việc ổn định nên không chỉ tôi mà cả gia đình tôi ai cũng rất yêu quý cô ấy.

Cô ấy từng kể, trước khi quen và yêu tôi cô ấy đã từng yêu một người khác và 2 người đã đi quá giới hạn tình yêu. Ban đầu tôi cũng rất sốc vì cô ấy không còn trong trắng, nhưng nghĩ lại tôi lại thích tính thẳng thắn, dám làm dám chịu của cô ấy, hơn nữa tôi cũng đã từng yêu và quan hệ với người yêu cũ, nên cũng chẳng dám đòi hỏi người vợ của mình còn trong trắng đến khi cưới được. Nên tôi cũng bỏ qua và muốn lấy cô ấy làm vợ.

Nhưng gần đến ngày cưới, khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, cô ấy lại nói với tôi về chuyện trước đây đã từng sống thử với người yêu cũ, trong thời gian sống thử, cô ấy đã mang thai, nhưng người yêu lại hờ hững nên cô ấy đã quyết định nói lời chia tay và phá thai. Cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ đến khoảng thời gian này nên không dám nói với ai, nhưng vì tôi và cô ấy sắp làm vợ chồng, nên dù không muốn cô ấy cũng nói ra cho tôi biết, nếu tôi chấp nhận được quá khứ của cô ấy thì làm đám cưới, nếu không chấp nhận được thì chia tay, cô ấy chấp nhận hết và không hận gì tôi cả.

Tôi cảm thấy rất buồn khi nghe cô ấy nói như vậy, vừa giận lại vừa thương, giận vì tại sao cô ấy không thẳng thắng với tôi ngay từ hồi mới quen nhau mà lại đợi đến lúc sắp sửa làm đám cưới mới nói ra tất cả. Thương vì nếu tôi bỏ cô ấy sẽ vô cùng đau khổ. Bây giờ tôi nên làm gì bây giờ, cưới cô ấy về làm vợ thì tôi sợ quá khứ của vợ sẽ ám ảnh cuộc sống của tôi, rồi chuyện cô ấy phá thai sẽ ảnh hưởng đến sinh sản của vợ chồng tôi sau này. Mà chia tay với cô ấy thì tôi không muốn, bởi tôi vẫn còn yêu và thương cô ấy rất nhiều, nếu tôi bỏ rơi, cô ấy sẽ rất đau khổ.

Sốc khi đọc tâm sự của chồng với cô hàng xóm

Đọc những dòng tâm sự của chồng với cô hàng xóm, tôi cảm thấy gia đình mình có nguy cơ bị kẻ thứ ba nhảy vào phá đám.

Vợ chồng tôi người 35, người 33 tuổi, cưới nhau cũng đã 8 năm có 2 mặt con. Chúng tôi mới mua nhà chung cư ở khu vực Cầu Giấy, Hà Nội được 2 tháng nay. Căn hộ thì không có gì phải phàn nàn. Đủ rộng, đủ tiện nghi tôi cũng đã sửa sang lại theo ý mình. Tuyệt vời hơn cả là đều gần chỗ hai vợ chồng đi làm.

Thế nhưng, điều khiến tôi phiền lòng nhất lại chính là bên cạnh nhà tôi, lại có một cô hàng xóm 24 tuổi chưa chồng khá xinh xắn. Nếu là người đàng hoàng thì chẳng sao, đằng này cô gái ấy thuộc hàng “thay bạn trai như thay áo”. Tôi nghe mấy chị hàng xóm bảo rằng cô ấy đong đưa, quyến rũ theo kiểu "già trẻ không tha, có vợ hay chưa vợ cũng quyến rũ hết".

Mới đầu vì nghe người khác nói như vậy nên ấn tượng của tôi về cô nàng này khá xấu. Nhưng cô nàng rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lại mang đồ ăn cho gia đình tôi. Khi thì ít hoa quả cô nàng từ quê mang lên, lúc lại món mới cô nàng vừa học làm xong… Cô ta nói đang làm đầu bếp bánh ngọt ở một nhà hàng nào đó khá nổi tiếng nên nhà tôi cứ cách ngày lại có bánh trái ăn. Lúc đầu tôi cũng ngại, nhưng mà mấy đứa trẻ nhà tôi lại thích, cứ hễ được mời là lại lon ton sang bên đó để ăn, còn đem về nhà nữa.




Cô ta rất hay mặc váy ngắn ngang đùi, áo trễ cổ (Ảnh minh họa)

Chồng tôi thì còn đáng ghét hơn. Anh bảo “Hàng xóm người ta tốt bụng như thế, mình mà cứ hằn học thì hóa ra là mình ghen tị. Em đừng suốt ngày nghe mấy bà ngồi lê đôi mách, mình phải tỉnh táo mà nhìn nhận sự việc. Anh thấy cô ấy cũng không phải người xấu đâu”. Tức quá nên tôi chống tay nói lại “Nếu cô ta mà xấu xí thì anh còn bênh không?” Chồng tôi sẵng giọng “Em lại ghen tuông lung tung rồi. Mệt em quá!”.

Tôi cũng không rõ mình và chồng đã bao nhiêu lần cãi cọ vì cô hàng xóm rồi. Tuy chỉ là những mâu thuẫn vụn vặt, qua mấy chục phút là hết. Nhưng vì một người ngoài mà thường xuyên xảy ra chuyện này thì cũng đáng lo.

Một điều khiến tôi phản cảm với cô gái đó nữa là, cô ta rất hay mặc váy ngắn ngang đùi, đi cầu thang là người đứng dưới có thể nhìn thấy hết. Áo thì trễ cổ, thỉnh thoảng còn buộc vạt áo cho hở rốn. Cũng may là lần nào gọi con tôi sang ăn, cô ta cũng đang mặc đồ đầu bếp. Nếu không thì tôi đã cấm triệt để tụi nhỏ rồi.

Nhiều lần tôi còn bắt gặp cô ta đi chơi đêm về, người đưa về mỗi lần là một người khác. Khi thì ông già đầu hói bụng bự đi xế hộp, lúc lại là thanh niên trẻ trung đi Sh, khi thì đàn ông đi mô tô phân khối lớn. Không phải tôi hay để ý đâu, chẳng qua là thời điểm cô ta về (thường là 11 giờ đêm) trùng thời gian tôi ra ban công phơi quần áo. Nhìn thấy tôi, cô ta còn huơ tay cười chào hỏi.



Tôi thấy gia đình mình đang có nguy cơ bị một kẻ thứ ba nhảy vào phá đám (Ảnh minh họa)

Nếu chuyện chỉ có vậy thì tôi cũng không bức xúc đến mức lên đây tâm sự. Cay đắng là tuần trước, tôi phát hiện chồng tôi chat online với cô ta. Tình cờ xem facebook của chồng, tôi choáng váng khi đọc được những bài thơ tình tứ của hai người.

Họ làm thơ khen nhau nào là đàn ông biết chiều vợ, một mẫu người lý tưởng của gia đình. Còn chồng tôi khen lại cô ta là phụ nữ đẹp, giỏi giang, khéo hiểu lòng người. Cả những dòng hỏi thăm, tâm sự tình cảm mùi mẫn. Cô ta kể lể cho chồng tôi nghe về những mối tình đầy đau khổ của mình, còn chồng tôi thì an ủi vỗ về, bảo cô ta nên tin vào cuộc đời và sự công bằng…

Đọc những dòng đó, tôi thật sự muốn phát điên. Tôi có thể hiểu là họ ngang nhiên tán tỉnh nhau trên facebook, sau lưng người vợ là tôi. Từ sau ngày đọc được tin nhắn, tôi thường để ý đến hai người họ và phát hiện, cô ta thường xuyên lượn qua lượn lại trước mắt chồng tôi. Điệu bộ thì vô cùng giả tạo, khi thì vờ như vừa xuống tầng 1 thì thấy chồng tôi về (tôi dám chắc rằng cô ta đã nhìn thấy chồng tôi về qua ban công bởi cô ta thường ngồi ở đó). Khi thì đi chợ gọi hỏi nhà tôi có cần mua gì không? Khi thì nhờ chồng tôi sang sửa cho mạng internet…

Tôi thấy gia đình mình đang có nguy cơ bị một kẻ thứ ba nhảy vào phá đám. Tôi phải làm gì để ngăn chặn cô hàng xóm này đây?

(St)

“Ơn giời, cuối cùng vợ đã về!”

Nói xong mới chột dạ, từ trước đến nay có bao giờ tôi động vào mấy việc nhà đâu. Nhất là cái khoản trông thằng con nghịch như quỷ nghĩ mà đã thấy ớn.



ảnh minh họa


Chuyện không có gì nếu như vợ tôi không không về quê chăm em gái đẻ một tuần trời. Hôm ấy đêm đang ngủ, em rể gọi điện báo Lan – em vợ tôi đang chuyển dạ sắp sinh bảo vợ về với em gái xem thế nào. Nhà có 2 chị em gái, lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên bây giờ lúc ốm đau hoạn nạn chỉ nhờ cậy được vào vợ tôi. Thế là vợ tôi lại cấp tốc thu dọn quần áo, rồi bảo tôi đưa ra bến xe bắt xe sớm về với em gái.

Tối hôm sau vợ gọi điện về bảo cái Lan sinh rồi nhưng nó phải mổ nên còn rất yếu, mẹ chồng thì già cả không giúp được gì nên vợ tôi xin ở quê chăm em một tuần rồi về. Vì nghĩ những lúc như thế này, chị em mới cần ở bên cạnh nhau nên tôi vui vẻ đồng ý và không quên động viên cô ấy yên tâm chăm sóc em, con và việc nhà cứ để tôi lo. Nói xong mới chột dạ, từ trước đến nay có bao giờ tôi động vào mấy việc nhà đâu. Nhất là cái khoản trông thằng con nghịch như quỷ nghĩ mà đã thấy ớn.

Ngay sáng hôm đó tôi phải bắt đầu những ngày thiếu vợ. Sáng nào cũng được vợ gọi dậy đi làm và nấu đồ ăn sáng cho thành thói quen rồi, nên lúc đưa vợ ra bến xe về mệt quá tôi ngủ luôn chẳng hẹn giờ. Vậy là hai bố con đánh một giấc đến hơn 9h sáng mới tỉnh. Mở mắt ra lấy điện thoại ra xem giờ, tôi hốt hoảng bây giờ đã quá trễ giờ làm và đi học của hai bố con. Vậy là tôi đành mượn lý do có việc đột xuất xin cho 2 bố con nghỉ buổi sáng. Tối đi làm về tôi lại phải vội vã đi đón con chẳng được la cà quán xá nhậu nhẹt cùng mấy ông bạn. Về đến nhà lười quá, tôi lại đưa con đi ra hàng ăn cơm. Có hai bố con nấu làm gì (đúng ra là tôi không biết nấu ăn).

Ngày thứ nhất trôi qua có vẻ hơi bi thảm, nhưng đến ngày thứ 3, thứ 4 và những ngày về sau đó thì đúng là thảm kịch và khủng khiếp. Nhìn thấy thằng con ăn uống bày bừa ra nhà mà tôi phải dọn đi dọn lại đến phát chán, lại còn cái khoản giặt và ủi đồ nữa. Cũng may là có máy giặt chứ không tôi chết. Nhưng chuyện ủi đồ vào tay tôi đúng là hỏng bét hết. Từ trước đến nay chỉ biết mặc đồ vợ là và chuẩn bị sẵn cho nên không bao giờ phải động vào bàn là. Lần đầu tiên tôi là quần áo cho con thì để nóng quá cháy xém một lỗ to đùng ở sau lưng áo.



Lần đầu tiên tôi là quần áo cho con thì để nóng quá cháy xém một lỗ to đùng ở sau lưng áo (ảnh minh họa)

Đến giờ đi học mà bộ đồng phục của nó cái thì trong máy giặt, cái thì bẩn nhọ nhem vất một xó, và cái duy nhất nó có thể mặc đi học thì tôi lại làm hỏng mất tiêu. Thấy vậy nó khóc um lên, bắt đền tôi không có áo mặc đi học. Dỗ mãi cũng không chịu nín, bực mình tôi quát nó lại khóc thét lên. Không biết làm gì để đưa con đi học được bây giờ thì đã trễ giờ học của nó mất rồi. Thế là lại nghỉ mất buổi nữa để tôi đưa nó đi mua tạm cái áo đồng phục và nhờ người ta may logo vào cho.

Có 1 tuần vắng vợ thôi mà bố con tôi mất mấy buổi phải nghỉ ở nhà vì những chuyện chẳng đâu vào đâu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy có vợ ở nhà sướng thế nào. Vắng vợ một ngày là biết ngay. Vậy mà trước kia tôi cứ nghĩ phụ nữ chỉ có mấy việc chăm con, dọn nhà mà lúc nào cũng kêu ca làm không xong. Nhưng khi được một lần được làm việc thay vợ tôi mới thấy nó kinh khủng thế nào. Phải nói là ác mộng mới đúng. Quả thật không có vợ chăm sóc bố con tôi cái là biết ngay.

Hết một tuần vợ về nhà, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn như cái chuồng lợn vợ không quên ca thán, càu nhàu tôi. Nhưng biết sai nên tôi chỉ im lặng và cười trừ không dám ý kiến gì. Vợ về nhà như tôi được thả tự do sau bao ngày bị giam hãm và kìm kẹp ở nhà. Tôi tự nhủ “Vậy là mình lại được như trước rồi. Ơn giời cuối cùng vợ cũng về”. Sau lần ấy tôi càng thấy quý trọng và yêu vợ nhiều hơn bao giờ hết.


Nhờ lần ngượng đỏ mặt đó mà tôi yêu quý và cảm phục mẹ chồng hơn

Chiếc quần tất với đường may đen sì kéo dài từ đùi tới gót chân khiến tôi muốn trốn ngay vào xó nào đó mà khóc lóc vật vã. Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là “tác phẩm” của mẹ chồng “chuẩn 10” nhà tôi may cho.


Gần đây, tôi nghe nhiều bạn nhắc nhiều tới cụm từ “mẹ chồng nhà người ta” và tôi mừng khi biết rằng tôi cũng may mắn có người mẹ chồng như vậy. Bạn bè đều nói tôi có số hưởng vì mẹ chồng tôi thực sự là người phụ nữ chuẩn 10, cưng nựng tôi không khác gì con gái. Cuộc sống trong gia đình chồng của tôi vô cùng thoải mái, cái gì mẹ chồng cũng đỡ đần cho, từ bếp núc tới nhà cửa. Thậm chí, quần áo đi làm của tôi cũng là do mẹ chồng giặt tay giúp. Mà tôi cũng chưa từng bị bà sai bảo điều gì.

Sướng là vậy, nhưng tôi cũng từng được phen đỏ mặt tía tai bởi sự quan tâm của bà. Câu chuyện dở khóc dở cười bắt đầu từ chiếc quần tất của tôi.

Tôi làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài và nhờ nỗ lực không ngừng, tôi cũng có chút địa vị trong công ty và công việc thì vô cùng bận rộn.

Sáng thứ 3 tuần vừa rồi, tôi thức tới gần 3h sáng hoàn thiện kế hoạch mới để báo cáo sếp vào sáng hôm sau. Lúc đồng hồ báo thức, mắt tôi không thể mở nổi nên tiện tay tắt chuông, cố thêm vài phút. Vì vài phút đó, tôi cuống cuồng bật dậy, làm vệ sinh cá nhân, lấy vội chiếc váy cùng chiếc quần tất, không kịp ăn sáng dù mẹ chồng đã chuẩn bị sẵn.



Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian làm dâu, tôi đứng nấu ăn cùng mẹ chồng. (Ảnh minh họa)

Tới công ty, tôi xem lại tài liệu rồi vào phòng họp chuẩn bị sẵn sàng thuyết trình. Mọi chuyện vẫn êm đẹp cho tới khi đến lượt tôi báo cáo. Khi tôi dời ghế ngồi để đi lên, bỗng có tiếng cười khe khẽ sau lưng khiến tôi bỗng chột dạ.

Vốn là người xinh xắn, dáng người mảnh mai, nên tôi luôn tự tin về chuyện ăn mặc, quần áo cũng đều là hàng hiệu. Lúc đó linh tính mách bảo, tôi luống cuống nhìn lại trang phục của mình nhưng không phát hiện điều gì lạ. Tôi lấy lại tự tin rồi bước lên trước hai bước, tiến đến vị trí thuyết trình.

Đến lúc này thì tiếng cười càng to và nhiều hơn. Tôi rất hoảng, vội quay lại ngồi xuống. Một chị ngồi bên cạnh vội vã ghé tai nói tôi biết về đôi tất “phản chủ”. Lúc đó tôi thực sự tôi thấy bối rối và ngượng chín mặt vì mọi người cứ nhìn chòng chọc vào chân mình mà cười. Thuở bé đến giờ, tôi chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Mặt đỏ bừng, tôi xin phép ra ngoài một lát để “giải quyết”. Ra khỏi phòng họp, tôi lao như tên vào nhà vệ sinh xem chuyện gì xảy ra với chiếc quần tất của mình thì phát hiện một đường may đen sì chạy dọc từ đùi xuống gót chân. Chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là “tác phẩm” của mẹ chồng tôi. Hóa ra đó là đôi tất tôi đã vứt bỏ vì bị rách phía sau, mẹ chồng tôi không hiểu thế nào, "tiếc của" lại nhặt vào, dùng chỉ may lại và để vào trong ngăn kéo tủ quần áo của tôi.

Tôi mặc lại chiếc quần tất, trở vào phòng họp, vẫn ngẩn cao đầu như mọi khi và trình bày mạch lạc những gì mình đã chuẩn bị.



Cảm giác ngập tràn hạnh phúc và may mắn vì mình có người mẹ chồng như vậy. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chân tôi. Có nhiều nữ đồng nghiệp còn nói nhỏ cho tôi biết, nhưng tôi đều trả lời: “Mẹ chồng em may cho đấy”.

Tôi biết, mẹ chồng tôi là người vất vả từ sớm nên rất tiết kiệm. Bà luôn giúp vợ chồng tôi gom vén và chi tiêu hợp lý. Nhờ có bà mà trong nhà tận dụng được rất nhiều thứ tưởng chừng đã phải vứt đi.

Về tới nhà, thấy mẹ chồng đang lúi húi nấu cơm, tôi vội vã vào giúp bà. Đây là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian làm dâu, tôi đứng nấu ăn cùng mẹ chồng. Cảm giác ngập tràn hạnh phúc và may mắn vì mình có người mẹ chồng như vậy.

Một lát sau, chồng tôi về và phì cười khi nhìn thấy chiếc quần tất tôi mặc. Anh rất bất ngờ khi biết nay tôi cứ mặc như vậy đi làm. Sau khi nghe tôi kể rõ chuyện, anh còn khen tôi dũng cảm...

Mặc dù từ sau lần đó, ngày nào đi làm, tôi cũng đều kiểm tra kỹ càng trang phục trước khi bước ra khỏi nhà. Nhưng chỉ một việc nhỏ như vậy thôi, đã khiến cả gia đình tôi như gắn bó hơn. Mẹ chồng tôi không trẻ đẹp, giàu có, thậm chí, bà đã già, thỉnh thoảng hơi lẫn, lại còn tỉ mỉ và siêu tiết kiệm, nhưng mọi người nói xem như vậy đã đủ trở thành “mẹ chồng chuẩn 10” hay chưa?

Tôi đã phải giả điên 8 tháng để thoát khỏi người chồng tệ bạc

Giả điên quá lâu, chính tôi cũng không biết mình điên thật hay đang giả điên nữa. Vài tháng sau, tôi giả như bệnh tình càng ngày càng nặng. Có đêm, tôi bấm bụng tè bậy ra giường khiến chồng tôi gào ầm lên.

Lấy chồng năm 25 tuổi, tôi nào ngờ cuộc hôn nhân của mình chỉ ngắn ngủi trong 3 năm. Mà trong 3 năm đó, tôi đã trải qua một cuộc sống khủng hoảng về cả tinh thần và thể xác đến mức hàng đêm tôi vẫn gặp ác mộng.


Khi tôi 24 tuổi, có một người đàn ông hơn tôi 9 tuổi, theo đuổi tán tỉnh tôi. Anh là con nhà khá giả, có công việc đàng hoàng, ăn mặc lúc nào cũng bảnh bao, nói chuyện đầy chữ nghĩa nên bố mẹ tôi đều ưng. Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, chúng tôi kết hôn khi tìm hiểu và yêu nhau được một năm.


Thế nhưng, lấy nhau về tôi mới biết bản chất thực sự của chồng. Ở bên ngoài anh đạo mạo bao nhiêu thì về nhà anh tệ bạc bấy nhiên. Anh thích đi nhậu với một đám bạn xăm mình, ăn mặc hầm hố. Mỗi lần đi nhậu là một lần anh say. Say về, anh sẽ hạch họe đủ thứ, chê tôi chậm chạp, bảo tôi không biết chăm sóc đàn ông say rượu, và sẵn sàng cho tôi bạt tai đau điếng. Những khi đó, tôi vừa khóc, vừa dọn dẹp những gì anh bày ra. Có lần anh nôn hết xuống chăn chiếu, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp chưa xong, anh tức giận đạp tôi ngã chúi mặt vào đống bừa bãi đó. Tôi khóc, anh sẽ chửi bới, cấm tôi được khóc.


Những hôm anh đi uống rượu về mà không có tôi ở nhà, anh sẽ đập vỡ tất cả những gì anh nhìn thấy trong nhà. Có lần anh ném chiếc ghế làm ti vi vỡ tan tành. Để đến khi tôi trở về thì vừa dọn dẹp, vừa nghe tiếng chửi bới mắng mỏ của chồng.


Khi không say, anh rất sĩ diện. Bạn bè có gì là anh cũng phải có. Vì thế mà bao lần tôi phải muối mặt đến gặp mẹ chồng để xin tiền cho anh mua này mua nọ. Mỗi lần như vậy, mẹ chồng sẽ mắng tôi, có lần thì bà cho, có lần bà không cho. Lần nào mang tiền về thì tôi không bị anh hành hạ, còn nếu mẹ chồng không cho thì anh bắt tôi nhịn cơm hôm đó...




Ở với anh được 2 năm, sức chịu đựng của tôi đã đi quá giới hạn. (Ảnh minh họa)


Ở với anh được 2 năm, sức chịu đựng của tôi đã đi quá giới hạn. Vì thế, tôi đưa đơn ly hôn. Không ngờ chồng tôi xé ngay lá đơn và ném vào mặt tôi. Anh nói anh không ly hôn, ly hôn làm tổn hại tới danh tiếng của anh. Giờ anh đang thành đạt, bao nhiêu người ngưỡng mộ, anh sẽ không để tôi làm hỏng phần tốt đẹp anh đang xây dựng.


Chính vì thế, có lần nghĩ quẩn, tôi đã gọi điện chào tạm biệt mẹ và định tìm đến cái chết cho giải thoát. Nhưng giọng mẹ tôi rất ân cần hỏi han khiến tôi không nỡ làm mẹ thêm buồn. Thế rồi có một lần tình cờ tôi nghe được chuyện có người hóa điên vì chồng ngoại tình. Thế nên tôi nảy ra cách khiến anh chán ghét tôi, buộc phải bỏ tôi. Từ đó, tôi quyết định giả điên.


Mới đầu, tôi giả vờ lảm nhảm suốt ngày, không đi làm, nấu ăn thì cho thật mặn để trừng phạt chồng. Khi bị chồng đánh, tôi cứ cười khanh khách mà không ôm mặt khóc như trước. Mới đầu, chồng tôi giật mình sợ hãi. Sau đó một tuần, anh bắt đầu lo lắng. Anh không đánh đập chửi mắng tôi nữa, thay vào đó anh chăm sóc tôi bằng cách trở về nấu cơm, giặt quần áo, không cho tôi đụng vào cái gì nữa.


Tôi thấy anh có vẻ cũng quan tâm tới tôi hơn, bằng chứng là trong nhà, những vật sắc nhọn như dao, kéo... được anh cất kỹ trên cao. Ổ điện đều dán băng dính. Lò vi sóng, bàn là và các dụng cụ điện khác đều cất vào phòng chứa đồ rồi khóa kỹ cửa. Bếp gas cũng được anh vặn chặt khiến tôi muốn nấu ăn cũng không mở được. Tôi hiểu anh có lẽ sợ tôi gây ra thương tích cho mình hoặc vô ý làm cháy nhà.


Tôi vẫn giả điên mọi lúc mọi nơi dù khi anh đã đi làm, vì tôi sợ anh đặt camera hoặc về nhà đột xuất. Tôi không tắm rửa và không dùng thìa đũa ăn cơm như mọi khi mà dùng tay bốc. Anh nói gì thì giả vờ nói lảm nhảm lại, thỉnh thoảng thì hát vớ vẩn hoặc đi lại nhảy nhót trong nhà. Thậm chí vì để anh tin, tôi còn lục lọi lấy mấy cây son môi vẽ khắp nơi, chỗ nào cũng là cái môi đỏ chót để giễu cợt anh.


Vài tháng sau, tôi giả như bệnh tình càng ngày càng nặng. Có đêm, tôi bấm bụng tè bậy ra giường khiến chồng tôi gào lên. Anh chuyển tôi sang phòng khác ngủ. Được gần một tháng thì anh nói với mẹ chồng, bà lập tức tới xem. Vừa nhìn thấy bà, tôi đã lao đến lục túi áo và hét lên: “Mẹ không cho tiền là anh ấy đánh con, mẹ mau lấy tiền ra, mau lên mau lên…”. Mẹ chồng tôi hoảng sợ, bà chạy vội ra xa, để anh giữ chặt tay tôi. Rồi bố chồng tôi cũng biết chuyện. Ông chỉ mặt chồng tôi mắng anh: “Mày gây họa rồi con ơi, ăn ở thất đức quá con ơi…”. Rồi ông bảo anh đưa tôi tới bệnh viện điều trị.


Chồng tôi vì sĩ diện, anh không muốn đưa tôi đi viện sợ bị người khác biết. Anh nói sẽ điều trị cho tôi tại nhà. Anh bắt đầu dành nhiều thời gian cho tôi hơn, thậm chí tắm rửa cho tôi. Mỗi lần tắm, tôi sẽ bôi đầy bọt xà phòng lên người, lên mặt, vào miệng anh. Mấy lần đầu anh còn nhẫn nhịn, có lần bực quá, anh phát đét vào lưng tôi khiến tôi bỏng rát. Tôi khóc toáng lên, vừa khóc vừa chửi anh. Từ lúc xác định giả điên, tôi đã không còn sợ anh đánh tôi nữa. Sau lần đó, anh không đánh tôi nữa, nhưng cũng mặc kệ không tắm cho tôi nữa mà chỉ đẩy tôi vào nhà tắm, bảo tôi tắm. Những lúc đó, tôi chỉ vệ sinh qua loa rồi đập cửa la hét đòi ra ngoài.




Giả điên quá lâu, chính tôi cũng không biết mình điên thật hay đang giả điên nữa. (Ảnh minh họa)


Giả điên quá lâu, chính tôi cũng không biết mình điên thật hay đang giả điên nữa. Tôi thích gì làm nấy, mặc kệ ánh mắt anh. Có hôm đang ăn cơm, tôi hất tung cả bát canh trên bàn vào người anh. Anh đánh tôi, tôi đánh lại. Từ đó, anh chỉ cho tôi một bát cơm và bắt tôi ngồi xa anh để ăn. Ăn không đủ no thì tôi lục tủ lạnh, có cái gì ăn được, tôi ăn hết. Ăn xong, tôi vứt lung tung cho anh dọn.


Được 7 tháng, tôi thấy anh bắt đầu uể oải. Trông anh già hẳn đi. Có lần anh ôm tôi và khóc. Tôi biết có lẽ anh đã hối hận, nhưng tôi vẫn quyết tâm thoát khỏi anh. Đến tháng thứ 8, anh gọi điện cho mẹ đẻ tôi và kể hết mọi chuyện. (Vì quê tôi xa nên bình thường tôi cũng ít khi về quê).


Mẹ tôi vội vã đến, vừa nhìn thấy bà, tôi đã lao đến ôm chầm và khóc lóc: "Mẹ ơi, con đau đầu, đau mặt, mẹ cho con về với...". Mẹ tôi cũng ôm tôi và khóc, rồi bà mắng anh là đồ vũ phu, tàn nhẫn, tồi tệ. Mẹ tôi trách anh vô tình, vô trách nhiệm, để tôi bệnh nặng mà không đưa đi viện… Sau đó, bà đòi nằng nặc đưa tôi về quê.


Chồng tôi cũng đồng ý, anh đưa mẹ tôi 50 triệu tiền viện phí cho tôi. Anh nói anh sẽ về thăm tôi khi sắp xếp được công việc, nhờ mẹ tôi chăm sóc tôi dùm anh. Lúc này thái độ của chồng tôi hoàn toàn khác so với khi anh vung tay đánh tôi. Và điều đó khiến tôi có phần chùn lòng.


Tôi đã ra khỏi căn nhà đó với tấm thân sụt 6kg vì không ăn uống đầy đủ, cùng với vài bộ quần áo cũ kỹ, mấy món của hồi môn và 50 triệu tiền viện phí chồng cho. Ngoài ra, chẳng còn gì khác. Tôi nghĩ mình đã được giải thoát khỏi cuộc sống đó. Có lẽ đơn ly hôn rồi sớm muộn cũng sẽ được chuyển đến nhà tôi nhưng lúc này sao bỗng dưng tôi thấy mình tàn nhẫn? Tôi có nên thẳng thắn nói chuyện với chồng 1 lần và đơn phương đưa đơn ra tòa với lý do vợ chồng không hòa hợp. Nếu anh không đồng ý, tôi có thể dùng bằng chứng bạo hành tôi để lấy làm lý do kiên quyết?


Xin cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự và chia sẻ cùng tôi!

                                                                                                            Theo N.Q.A / Trí Thức Trẻ

Muốn ly hôn sau khi lấy chồng một tháng

Chồng chẳng khiến tôi hạnh phúc, vì thế mới cưới một tháng mà tôi thấy mình bất hạnh như chục năm.


Tôi và chồng gặp nhau lần đầu cuối năm 2012. Trước chúng tôi đều chưa có mảnh tình nào vắt vai, bạn bè ai cũng bảo tôi hiền, trẻ con, vô tư. Nhưng tôi mới kết hôn được một tháng đã cảm thấy bế tắc và muốn ly hôn. Lúc nào nước mắt tôi cũng trực trào ra nhưng chỉ dám khóc một mình. Tôi không muốn người ta nói mình ngu, rồi nhìn với ánh mắt thương hại.



                                                                                                    Ảnh minh họa


Tôi và chồng có nhiều mâu thuẫn, không cùng gu thẩm mỹ, sở thích, quan niệm sống đều không giống nhau. Tôi lãng mạn còn anh thực tế. Do hoàn cảnh nên dù đã cưới nhưng chúng tôi vẫn ở xa nhau, anh ở nhà ba mẹ anh, tôi ở nhà ba mẹ tôi, tuần gặp 2 lần, ngủ với nhau 2 lần, điện thoại thì lúc gọi lúc không. Anh chẳng buồn quan tâm tôi thế nào, tôi cũng chẳng buồn xem anh ra sao.


Ai nghe nói vợ chồng tôi mỗi đứa một nơi đều cảm thấy kỳ lạ, khuyên nên ở gần nhau. Hoàn cảnh là nhà anh quá xa công ty tôi, đi hơn 40 km, còn nhà ba mẹ tôi đến công ty chưa được 5 phút. Tôi không đi làm thì lấy gì ăn trong khi anh đang thất nghiệp ở nhà.


Khi mới yêu nhau anh cũng đi làm đàng hoàng, quản lý kinh doanh của một công ty, gặp tôi được một năm thì thất nghiệp. Tôi không vì thế mà chia tay anh nên vẫn bên anh, cùng chung tay. Tiền sinh hoạt của anh tôi lo vì ba mẹ tôi đều đi làm có tiền, lương của tôi chỉ mình tôi xài, cũng chẳng dùng gì nhiều. Quen lâu, thấy anh khó khăn tôi cũng giúp đỡ, cho anh mượn tiền trả một phần nợ cho gia đình. Món nợ ấy đến bây giờ coi như xong sau khi đã cưới nhau, "tiền em cũng là tiền anh, mà tiền anh cũng là tiền anh".




Tôi thấy mình chẳng có gì hết, chỉ được cái tiếng là có chồng trong khi tiền mất, tình mất, cuộc đời cũng mất mà lại chẳng thể nói với ai. Ngay cả ba mẹ mình tôi cũng không thể nói ra được. Tôi phải tự lừa dối rằng chồng đi làm và kiếm tiền nhiều lo cho vợ, trong khi thực tế tôi chẳng nhận được gì từ anh. Ngay cả tình thần, tình yêu tôi cũng không cảm nhận được. Tôi thật sự thất bại, không muốn tiếp tục, thấy mệt mỏi quá.




Chồng không vũ phu, không lăng nhăng, không cờ bạc..., anh cũng tìm việc làm nhưng chẳng tìm ra. Anh cũng chẳng sai ở điểm này, cứ "lơ là", ai muốn làm gì thì làm. Anh không chia sẻ, không làm gì hết, có một sự ức chế không hề nhẹ cho đối phương. Mới cưới có một tháng mà tôi thấy mình bất hạnh như chục năm vậy đó. Một người chồng không khiến vợ mình hạnh phúc, không lo được cuộc sống của vợ, cũng chẳng cho vợ cảm giác được yêu thương, tôi phải làm sao đây? Chẳng hiểu sao một tháng trước tôi lại có thể cưới anh?

Em cần chồng chứ không phải cần người dưng sống chung nhà

(Blogtamsu) - Có những lúc em chỉ muốn tung hê hết các thứ, gói ghém đồ đạc vào và bỏ đi thôi. Em tự hỏi, chúng ta là vợ chồng hay là người dưng sống chung nhà?


Chồng à, anh có nhận ra…


Khóe mắt em đã có vết chân chim


Nụ cười của em gượng gạo hơn ngày cưới


Em cứ mặc đi mặc lại một vài bộ quần áo


Và cứ tất bật chẳng còn thời gian mà soi gương ngắm mình nữa rồi.


Ngày yêu nhau, anh nói đôi mắt em khiến anh bị thu hút, nụ cười của em khiến anh say mê. Tất cả những thứ đó em đều đánh mất cả rồi, khi làm vợ anh.


Không phải em cẩu thả với bản thân, là phụ nữ ai chả muốn làm đẹp nhưng em phải nghĩ tới việc làm vợ trước khi làm phụ nữ, làm mẹ trước khi muốn chăm lo cho bản thân.


                          Chồng à, anh có nhận ra những nỗi buồn trong em? (ảnh minh họa)



Em chẳng kịp trau chuốt đường kẻ mắt, tô đậm cho làn môi vì dưới kia con đang chờ đưa đi học.


Em chẳng dám tiêu pha mua sắm, mua cái áo cái quần vì biết rằng sắp tới kỳ đóng học cho con.


Rồi mỗi khi về nhà, nhìn căn nhà ngổn ngang, chồng bát đĩa chưa kịp rửa em thấy mình bất lực quá chừng. Em luôn cố gắng hết sức mà vì sao vẫn không thể hoàn thành hết mọi việc? Em ước mình có ba đầu sáu tay, ước một ngày kéo dài đến 48 tiếng để em có thể vừa làm hết mọi thứ vừa có thời gian để tự thưởng cho mình một tách trà.


Em biết cuộc sống khi làm vợ làm mẹ không thể như thời con gái nhưng em chẳng biết rằng lấy chồng rồi em hầu như vẫn chỉ có một mình đối phó với bao nỗi lo.


Mỗi người chúng ta đều có những điều khó của riêng mình nhưng em nghĩ rằng, đã là vợ là chồng thì phải chung một đường, chung một giường, chung một suy nghĩ và chung cả sự thấu hiểu lẫn nhau.


Chúng ta có thể yêu nhau rất đậm sâu nhưng nếu chẳng hiểu được nhau thì tình yêu ấy rồi cũng rơi xuống vực thẳm. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu và giờ em bầu tin vào điều đó rồi.


Chồng à, anh có sợ mất em không?




Em cần anh, anh có cần em không? Em thương anh, anh có thương em không? (ảnh minh họa)


Ngày hôm qua, khi về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng vì cơn mưa lớn, đọc tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ “Mưa lớn quá, anh ở lại công ty ăn tối rồi về sau” mà em chỉ muốn tung hê hết các thứ, gói ghém đồ đạc vào và bỏ đi thôi. Về nhà rồi anh cũng chẳng buồn hỏi thăm em có dính mưa không dù thấy em ho khù khụ, anh chẳng buồn động tay đến chậu quần áo giặt rồi em để ở cầu thang, giấy vệ sinh hết anh không buồn lấy. Những thứ rất nhỏ nhặt đó em chẳng gây sự với anh vì nó làm gì nhưng em thất vọng, anh biết không?


Em chẳng cần chồng em công to việc lớn, kiếm về một xe tải tiền mỗi tháng làm gì. Em chỉ cần chồng em quan tâm đến việc nhà một chút và quan tâm đến người ngủ cùng anh mỗi đêm một chút.


Vì sao lấy nhau rồi em vẫn thấy chúng ta chỉ như người dưng sống chung một mái nhà vậy? Em cần anh, anh có cần em không? Em thương anh, anh có thương em không?


Viết đến đây em lại khóc. Em vẫn “mít ướt” như ngày xưa anh hay trêu chọc nhưng anh chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành em nữa rồi

Rớt nước mắt với món quà cuối cùng vợ tặng, trước khi ra đi mãi mãi

Vợ tôi nằm im lìm trên chiếc giường bệnh, chiếc áo còn dính vết máu. Trên tay vợ ôm khư khư cái áo mới. Tôi lay mãi, gọi mãi cô ấy mới từ từ mở mắt ra: "Hôm nay em nhận lương tháng đầu tiên. Em mua cho anh chiếc áo này, lâu rồi anh chẳng có chiếc áo mới nào. Em xin lỗi…"

Tôi lấy vợ đến nay đã gần 20 năm, gia đình chúng tôi khá khó khăn. Cả hai đều xuất phát từ gia đình nông dân nên chẳng bên nào khá giả. Vợ tôi là một người chăm chỉ, cần cù, chịu khó.


Vợ chồng tôi đã có với nhau 2 mặt con, các cháu đều đang ở tuổi ăn, tuổi lớn và đang đi học nên hai vợ chồng cũng khá vất vả. Vì cuộc sống ở quê làm ruộng quanh năm vẫn không đủ cho các con ăn học nên tôi và vợ rủ nhau lên thành phố xin việc làm.


Tôi xin vào làm bảo vệ cho một công ty lớn và may mắn đã được nhận, còn vợ tôi thì nấu bánh đi bán. Tiền dành dụm của vợ chồng cũng chỉ đủ ăn và hầu như có đồng nào thì tiết kiệm gửi về nhà cho các con ăn học. Cuộc sống nghèo khó nhưng chúng tôi vẫn rất yêu thương nhau. Mỗi ngày vợ tôi luôn chuẩn bị cơm hộp đầy đủ cho tôi đi làm. Mỗi lần nhìn hộp cơm vợ chuẩn bị tôi thấy nghĩ không biết giờ này cô ấy ăn gì. Vợ tôi hay tiết kiệm lắm, không dám ăn uống cho ra trò, mỗi lần tôi nhắc vợ đều cười và nói: “Em ăn no rồi, anh đừng lo”.






Ở công ty tôi, giám đốc cũng là người cũng quê nên cậu ấy hay hỏi chuyện và quan tâm đến tôi. Mỗi lần về quê có quà gì tôi lại mang cho cậu ấy một ít, cũng nhờ tôi lấy thuốc cho mà cậu ấy đã lành bệnh sỏi thận lâu năm nên hai chú cháu càng thân thiết với nhau.


Một hôm giám đốc nói, vì thấy tôi tốt tính và có sức khỏe nên quyết định sẽ cho tôi tiền để đi học bằng lái. Bao giờ có bằng thì sẽ cho tôi làm lái xe, tôi vui mừng lắm. Ngày xưa tôi cũng đã từng lái công nông ở quê nên giờ học lái xe chắc cũng nhanh. Tôi vui mừng về báo cho vợ, vợ tôi mừng chảy nước mắt. Hôm đó vợ tôi cũng thông báo rằng cô ấy được nhận vào làm ở siêu thị. Bữa cơm đạm bạc tối đó của vợ chồng đã có thêm mấy miếng thịt nướng để chúc mừng hai niềm vui này.


Thế là từ nay vợ tôi không phải dầm mưa nắng nữa, làm ở siêu thị có điều hòa lại mát mẻ mà lương cũng khá. Còn tôi thì sẽ được lái ô tô cho sếp, nghĩ đến đó tôi vui mừng đến nỗi không ngủ được. Tôi vừa vui vừa lo lắng cứ sợ không biết mình có lái được không?


Một hôm đi làm về tôi chẳng thấy vợ đâu. Bình thường giờ này vợ tôi đã về nhà cơm nước rồi, tôi hơi lo lắng, gọi điện thì nghe thuê bao. Tôi cứ ra cửa ngó, lòng như lửa đốt. Tầm gần 1 tiếng sau thấy số vợ tôi gọi lại, tôi chộp ngay lấy điện thoại thì có người bảo tôi đến bệnh viện gấp. Anh ta nói điện thoại vợ tôi bị hỏng nên anh ta đã gỡ sim ra để lắp vào máy khác và gọi cho tôi.



Tôi lúc đó đờ đẫn như người mất hồn vội khoác chiếc áo rồi phi xe đến. Vợ tôi nằm im lìm trên chiếc giường bệnh, chiếc áo còn vương vết máu. Trên tay vợ ôm khư khư cái áo mới. Tôi lay mãi gọi mãi vợ mới từ từ mở mắt ra:

- Hôm nay em nhận lương, em mua cho anh chiếc áo này, lâu rồi anh chẳng có cái áo nào mới. Em xin lỗi…

- Anh mới là người có lỗi với em, lấy anh… em khổ quá.

Nước mắt vợ dàn giụa, tôi cũng khóc. Cả gian phòng im lặng, sau vài câu nói đó vợ tôi ra đi. Lần đầu trong đời tôi sợ như thế, tôi sợ mất đi người phụ nữ đó. Cô ấy đã khổ hơn nửa đời người rồi. Chỉ vì đi mua quà cho tôi mà cô ấy đã bị tai nạn, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được ngày hôm đó.


Nay tôi đã làm lái xe cho giám đốc, lương cũng khá hơn và cô con gái đầu của tôi đã vào đại học. Hai bố con ở với nhau. Hôm nay cũng là giỗ đầu của vợ tôi. Tôi cũng muốn tặng cô ấy 1 bộ đồ mới, cả đời cô ấy không có bộ đồ nào cho tử tế. Mỗi lần nhìn chiếc áo sơ mi đó tôi lại rớt nước mắt.


- Vợ à! Hôm nay mình cùng mặc áo mới nhé, áo em mua đẹp lắm.


Tôi mong các bạn, hãy luôn trân trọng người bạn đời của mình. Vì khi chết đi sẽ chẳng mang theo nổi thứ gì đâu vậy nên hãy trân trọng, yêu thương nhau khi còn có thể.




.

Ngoại tình vì chồng bất lực

Tôi năm nay đã ngoài 50 tuổi. Do thời trai trẻ mải làm ăn nên ngoài 40 tuổi tôi mới kết hôn. Vợ tôi kém tôi đến gần 20 tuổi. Thời gian đầu tôi khá hạnh phúc trong chuyện gối chăn. Nhưng vài năm trở lại đây, tôi hay cảm thấy mệt mỏi do bị bệnh gút và tiểu đường. Bởi vậy nên nhu cầu về sinh lý của tôi giảm đáng kể và tôi rất ngại gần gũi vợ. Ngược lại, vợ tôi còn rất trẻ, vừa qua tuổi 30, nên nhu cầu của cô ấy khá cao.

Luôn phải chủ động 'xin' chồng mỗi khi muốn yêu

Tôi nhẹ nhàng hỏi “Anh ngủ rồi à”, anh đáp lại “Chưa ngủ, cứ từ từ, rồi khắc được”.

Tôi 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở một doanh nghiệp nhà nước với lương tháng không quá cao nhưng ổn định. Chồng hơn tôi 9 tuổi, công việc cũng ổn định và có thu nhập cao hơn. Cuộc sống gia đình tôi nhìn bên ngoài không có vấn đề gì nhưng quả thật nó có nhiều sóng ngầm mà chỉ người trong cuộc (chính xác là có lẽ chỉ tôi) mới cảm nhận được.

comment của độc giả được quan tâm nhất

"Yêu đơn phương giống như tự tè vào chân mình, ban đầu thấy ấm áp, về sau sẽ thấy lạnh ngắt và bốc mùi", độc giả BBT hài hước chia sẻ
Tuần này, mời các bạn tiếp tục theo dõi tổng hợp những comment bằng thơ và văn xuôi ấn tượng.

- Mới sáng sớm tới viện bao nhiêu là bệnh nhân, giờ mới nghỉ được một lát làm tách cà phê, vô tình đọc bài tâm sự này, đang mệt mà lại thêm chán. Hạnh phúc gia đình thật mong manh. Nếu chuyện này được chôn giấu mãi mãi, anh chồng là một người hạnh phúc, còn nếu không may anh ấy biết chuyện, vậy là bất hạnh. Ranh giới nhỏ quá. Nghiệm thấy rằng càng học cao, biết nhiều con người ta càng tìm được nhiều lý do mà họ phải làm như thế; khi không tìm được lý do nào nữa, con người ta sẽ đổ hết cho cảm xúc. "Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài". Ra khám bệnh tiếp vậy, giờ đúng là "Con gái ngoan chỉ còn trong nhà trẻ". (Độc giả Trịnh Hoài Việt) Đam mê người tình kém 11 tuổi không phải vì nhu cầu thể xác

Mỗi đêm vợ chỉ muốn 'yêu' một lần

Làm thế nào để cô ấy hào hứng với lần thứ hai, thứ ba trong mỗi đêm chúng tôi làm chuyện ấy?

Dấu hiệu đàn ông kém 'chuyện ấy' lại tưởng mình giỏi / Chồng 'bất lực' đã đẩy tôi đến chỗ ngoại tình

Tôi là nam giới 34 tuổi, kết hôn được 18 tháng. Lúc mới lấy nhau, cuộc sống chăn gối của chúng tôi tốt hơn. Tôi có nhu cầu cao và thích sự đa dạng trong chuyện ấy, nhưng vợ tôi không có ham muốn nhiều như vậy. Sau mỗi lần lên đỉnh, cô ấy thường không muốn lặp lại cuộc vui nữa. Vì cô ấy không có nhu cầu nhiều, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu mỗi lần tiếp cận cô ấy. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều, nhưng hiện tại thì hai người đã có sự khác biệt, và tôi đang phải cố để giảm nhu cầu xuống. Làm thế nào để tôi khiến cô ấy hào hứng cho cuộc yêu lần 2, lần 3 mỗi đêm? (Alan)

Trả lời:

Sự lệch pha về ham muốn giữa các cặp đôi có thể tạo ra căng thẳng cũng như buồn chán, nhưng điều này thường là nhất thời. Bạn không đề cập đến con, hoặc công việc của vợ là ở nhà nội trợ hay ra ngoài làm, nhưng tình huống rất thường gặp là phụ nữ ít ham muốn do ảnh hưởng tự nhiên của việc sinh nở, hoặc mệt mỏi và căng thẳng vì công việc, hoặc các vấn đề gia đình. Sự lo lắng về tiền bạc, về bố mẹ chồng hoặc chăm sóc những người thân lớn tuổi cũng có thể khiến phụ nữ cảm thấy sex là điều cuối cùng họ nghĩ đến.

Nhu cầu tình dục của bạn cũng đòi hỏi người tham gia phải có sức bền và năng lượng cao - trong khi vợ bạn có thể xem đây chỉ là một việc vặt khác phải làm vào cuối mỗi ngày vất vả. Hãy bố trí lịch "yêu" sớm hơn trong ngày, và tìm cách để giảm bớt gánh nặng mệt mỏi hay stress của cô ấy, và bạn sẽ nhận ra sự khác biệt lớn trong nhu cầu của cô ấy (một số phụ nữ cho biết ham muốn của họ tăng vọt khi người chồng nhận trách nhiệm đổ rác!)

Hãy giúp cô ấy tái kết nối với ham muốn ban đầu của mình bằng cách chú ý tới những gì khiến cô ấy thoải mái, khen cô ấy, chăm sóc và đối xử với cô ấy giống như người yêu trước đây - ngay cả khi bạn không ở trên giường ngủ. (Chuyên gia tâm lý Pamela Stephenson Connolly)

Thuận An (theo theguardian)

Say tình...

Say ơi là say lun ấy. Mỗi lần say lại ko làm chủ đc mình cứ cười nói như con điên ấy thôi. Chỉ khổ bạn đi cùng bị hành hạ, cấu, véo, đánh đập. Thương ghê....