Anh là một người đàn ông yêu thương vợ con và có trách nhiệm với gia đình, chỉ mỗi tội anh có cái tính la cà, ham vui. Chị sinh đứa con đầu lòng không có bà nào giúp được nên hai vợ chồng phải làm hết mọi việc từ A đến Z. Biết chồng ham vui hay quên nên chị phải liệt kê sẵn danh sách những việc anh cần làm giúp chị trong ngày ra một tờ giấy và đưa cho anh. Vậy mà không ít lần anh vẫn làm chị điên cái đầu.
Con chuẩn bị hết bỉm chị đã phải dặn anh mua từ trước đó 3 hôm vậy mà ngày nào về nhà anh cũng gãi đầu gãi tai rồi lấy hết lý do nọ lý do kia để bao biện cho việc quên mua của mình. Chỉ đến khi con còn chiếc bỉm cuối cùng anh mới chịu vác bịch bỉm về.
Biết chồng hay là cà, nên cứ 5 giờ chiều là chị phải gọi điện nhắc nhở anh về qua chợ mua đồ ăn để nấu cơm tối. Hôm nay cũng vậy, chị gọi cho chồng giọng anh rất vui vẻ:
– Vợ yên tâm, anh chuẩn bị về đây, tối nay vợ ăn gì để anh còn mua nào?.
– Em ăn thế nào cũng được. Anh ăn gì thì em ăn nấy.
– Không được, vợ phải ăn uống đủ chất còn có sữa cho con bú chứ. Để chồng mua cái móng giò về hầm cho vợ ăn nghe.
Nghe chồng nói mà chị cũng mát lòng mát ruột, may mắn anh còn biết nghĩ tới vợ tới con chứ như chồng chị hàng xóm bên cạnh thì khổ. Suốt ngày chửi con mắng vợ. Vậy nhưng đã 6 giờ tối vẫn chưa thấy tiếng xe của chồng, chị thấp thỏm. Công ty anh cách nhà có 5km, mọi hôm giờ này anh đã về rồi. Chị tiếp tục lấy điện thoại gọi cho chồng:
– Anh sắp về rồi.
– Cả tiếng rồi mà anh chưa về đến nhà. Anh có nhanh lên không, em đói quá rồi đấy.
Nửa tiếng, rồi một tiếng nữa trôi qua, bụng đói chị đã phải ăn tạm mấy chiếc bánh ngọt trong khi đợi chồng về. Nồi cơm chị đã cắm sẵn từ lâu mà vẫn chưa thấy anh đâu. Chị rút điện thoại gọi cho anh lần nữa nhưng điện thoại không liên lạc được. “Không hiểu anh ta làm cái trò gì nữa. Chắc lại lang thang vào quán bia la cà với mấy ông rồi đây. Chồng con gì mà vô tâm thế không biết”. Bực bội chị gọi cho mấy anh bạn cùng công ty của anh nhưng ai cũng nói họ về nhà rồi. “Không biết chồng mình đi đâu được nhỉ. Nhỡ đi đường xảy ra chuyện gì thì sao?”, chị bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên.
Mười lăm phút trôi qua vẫn chưa thấy chồng về, chị sốt ruột gọi điện nhờ chị hàng xóm sang trông giúp con còn mình mặc quần áo phóng xe đi tìm chồng. Cứ thẳng đường đến công ty anh chị đi chứ trong đầu lúc này chị cũng chưa biết phải tìm chồng ở đâu cả, điện thoại của anh thì vẫn không liên lạc được.
Đi được khoảng 2 km thì chị chợt thấy bóng một người đàn ông đi xe máy rất giống chồng rẽ vào con ngõ ngay trước mặt chị. Ngồi phía sau là một cô gái. Linh tính thế nào chị lại rẽ vào con ngõ ấy và đi theo chiếc xe đó. Lúc này chị nhìn rõ được cái áo của người đàn ông, đúng là cái áo của chồng chị rồi. Một cảm giác lạ bỗng dưng trào dâng lên trong lòng chị. Chẳng lẽ anh…
Cứ thế chị bám theo chiếc xe ấy, đi được khoảng một cây số nữa thì nó dừng lại ở một ngôi nhà theo hướng chỉ tay của người phụ nữ ngồi sau xe. Lúc này thì chị đã thấy mặt người đàn ông, đúng là chồng chị rồi. Thì ra anh ta tắt máy để đi với nhân tình đây, chị điên lắm rồi.
Khi chiếc xe dừng hẳn, người phụ nữ bước xuống nhưng vừa bước được ba bước thì cô ta ngồi thụp dưới đất. Lúc này chồng chị vội vã đỡ cô ta rồi dìu cô ấy vào nhà. Đúng lúc họ đang trong tư thế tình cảm nhất chị lao tới, tặng cho anh một cái tát trời giáng vào mặt. Chị định quay sang tặng cho cô ả kia một cái tát nữa thì anh kịp thời ngăn lại.
– Anh còn bênh nó à? Cái loại cướp chồng người khác!
– Em làm sao đấy. Em hiểu lầm rồi!
– Anh đừng có cãi! Lúc trước anh còn sơn sớt nói mua móng giò về hầm cho vợ, vậy mà sau đó anh tắt ngay máy để đi hú hí với con này.
– Đây anh mua móng giò rồi mà nhưng trên đường gặp vụ tai nạn. Cô này bị người ta tông phải tưởng gãy chân. Anh chở cô ấy vào viện nhưng không phải gãy mà chỉ bị bong gân. Xe cô ấy bị hỏng phải sửa nên anh đã đưa giúp cô ấy về nhà. Điện thoại hết pin em gọi anh không biết. Anh xin lỗi vợ.
– Chị ơi, đúng vậy đó chị, anh ấy là ân nhân của em. Em cảm ơn anh chị nhiều lắm. Chị đừng hiểu sai về anh ấy chị nhé.
Chị không nói gì, thấy mình thật là... Chị mỉm cười rồi chào cô gái rồi ra về. Trên đường chị chẳng nói với anh câu nào, biết anh giúp người nhưng chị vẫn giận anh lắm. Về đến nhà đón con từ chị hàng xóm chị cho con bú rồi hai mẹ con lên giường đi ngủ, chẳng còn thiết tha gì cơm nước nữa. Thế nhưng nằm cả tiếng mà chị không chợp mắt được. Chị vẫn trách anh tại sao anh biết vợ chờ ở nhà mà không để ý gì đến điện thoại để gọi cho chị thông báo lý do về trễ. Còn anh nhận ra lỗi của mình nên đã tìm mọi cách để làm chị nguôi giận:
– Vợ ơi vợ đói không? Chồng đang ninh cháo móng giò cho vợ rồi đấy.
– Khỏi cần, tối nay anh cho tôi ăn no đến phát ngấy rồi.
– Vợ đừng giận chồng nữa mà. Chồng không cố ý thế đâu. Lúc ấy mải đưa cô ấy đi viện nên chẳng còn nghĩ gì nữa.
– Thôi, cô ấy xinh xắn lại chân dài thế cơ mà, nhìn ai chả muốn giúp. Đâu như vợ anh da rạn, bụng mỡ, đầu bù tóc rối nên anh chê rồi.
– Vợ không biết à. Chân dài là vợ người ta, da rạn bụng mỡ mới là vợ anh. Với anh vợ lúc nào cũng đẹp nhất.
Dù biết chồng nịnh nhưng chị cũng bật cười. Còn anh xuống bếp lễ mễ bưng lên tô cháo móng giò cho vợ.
– Vợ ơi vợ ăn cháo đi đêm có sữa cho con bú. Đừng giận chồng nữa nhé. Chồng yêu cái bụng mỡ này lắm.
Rồi anh ôm chị vào lòng. Thấy chồng tình cảm như vậy những nỗi bực dọc trong lòng chị cũng tiêu tan đi hết. “Thôi hôm nay anh làm việc tốt nên em bỏ qua, lần sau thế nữa thì…”, chị vừa nói vừa nhéo yêu vào má chồng một cái.
Nguồn congai123.com
Chân dài là vợ người ta, da dạn bụng mỡ mới là vợ anh!
09:20
Tâm sự
Bài viết liên quan: