www.otohaiau.com

"Cần tìm đối thủ"

Tìm kiếm Blog này

Rớt nước mắt với món quà cuối cùng vợ tặng, trước khi ra đi mãi mãi

Vợ tôi nằm im lìm trên chiếc giường bệnh, chiếc áo còn dính vết máu. Trên tay vợ ôm khư khư cái áo mới. Tôi lay mãi, gọi mãi cô ấy mới từ từ mở mắt ra: "Hôm nay em nhận lương tháng đầu tiên. Em mua cho anh chiếc áo này, lâu rồi anh chẳng có chiếc áo mới nào. Em xin lỗi…"

Tôi lấy vợ đến nay đã gần 20 năm, gia đình chúng tôi khá khó khăn. Cả hai đều xuất phát từ gia đình nông dân nên chẳng bên nào khá giả. Vợ tôi là một người chăm chỉ, cần cù, chịu khó.


Vợ chồng tôi đã có với nhau 2 mặt con, các cháu đều đang ở tuổi ăn, tuổi lớn và đang đi học nên hai vợ chồng cũng khá vất vả. Vì cuộc sống ở quê làm ruộng quanh năm vẫn không đủ cho các con ăn học nên tôi và vợ rủ nhau lên thành phố xin việc làm.


Tôi xin vào làm bảo vệ cho một công ty lớn và may mắn đã được nhận, còn vợ tôi thì nấu bánh đi bán. Tiền dành dụm của vợ chồng cũng chỉ đủ ăn và hầu như có đồng nào thì tiết kiệm gửi về nhà cho các con ăn học. Cuộc sống nghèo khó nhưng chúng tôi vẫn rất yêu thương nhau. Mỗi ngày vợ tôi luôn chuẩn bị cơm hộp đầy đủ cho tôi đi làm. Mỗi lần nhìn hộp cơm vợ chuẩn bị tôi thấy nghĩ không biết giờ này cô ấy ăn gì. Vợ tôi hay tiết kiệm lắm, không dám ăn uống cho ra trò, mỗi lần tôi nhắc vợ đều cười và nói: “Em ăn no rồi, anh đừng lo”.






Ở công ty tôi, giám đốc cũng là người cũng quê nên cậu ấy hay hỏi chuyện và quan tâm đến tôi. Mỗi lần về quê có quà gì tôi lại mang cho cậu ấy một ít, cũng nhờ tôi lấy thuốc cho mà cậu ấy đã lành bệnh sỏi thận lâu năm nên hai chú cháu càng thân thiết với nhau.


Một hôm giám đốc nói, vì thấy tôi tốt tính và có sức khỏe nên quyết định sẽ cho tôi tiền để đi học bằng lái. Bao giờ có bằng thì sẽ cho tôi làm lái xe, tôi vui mừng lắm. Ngày xưa tôi cũng đã từng lái công nông ở quê nên giờ học lái xe chắc cũng nhanh. Tôi vui mừng về báo cho vợ, vợ tôi mừng chảy nước mắt. Hôm đó vợ tôi cũng thông báo rằng cô ấy được nhận vào làm ở siêu thị. Bữa cơm đạm bạc tối đó của vợ chồng đã có thêm mấy miếng thịt nướng để chúc mừng hai niềm vui này.


Thế là từ nay vợ tôi không phải dầm mưa nắng nữa, làm ở siêu thị có điều hòa lại mát mẻ mà lương cũng khá. Còn tôi thì sẽ được lái ô tô cho sếp, nghĩ đến đó tôi vui mừng đến nỗi không ngủ được. Tôi vừa vui vừa lo lắng cứ sợ không biết mình có lái được không?


Một hôm đi làm về tôi chẳng thấy vợ đâu. Bình thường giờ này vợ tôi đã về nhà cơm nước rồi, tôi hơi lo lắng, gọi điện thì nghe thuê bao. Tôi cứ ra cửa ngó, lòng như lửa đốt. Tầm gần 1 tiếng sau thấy số vợ tôi gọi lại, tôi chộp ngay lấy điện thoại thì có người bảo tôi đến bệnh viện gấp. Anh ta nói điện thoại vợ tôi bị hỏng nên anh ta đã gỡ sim ra để lắp vào máy khác và gọi cho tôi.



Tôi lúc đó đờ đẫn như người mất hồn vội khoác chiếc áo rồi phi xe đến. Vợ tôi nằm im lìm trên chiếc giường bệnh, chiếc áo còn vương vết máu. Trên tay vợ ôm khư khư cái áo mới. Tôi lay mãi gọi mãi vợ mới từ từ mở mắt ra:

- Hôm nay em nhận lương, em mua cho anh chiếc áo này, lâu rồi anh chẳng có cái áo nào mới. Em xin lỗi…

- Anh mới là người có lỗi với em, lấy anh… em khổ quá.

Nước mắt vợ dàn giụa, tôi cũng khóc. Cả gian phòng im lặng, sau vài câu nói đó vợ tôi ra đi. Lần đầu trong đời tôi sợ như thế, tôi sợ mất đi người phụ nữ đó. Cô ấy đã khổ hơn nửa đời người rồi. Chỉ vì đi mua quà cho tôi mà cô ấy đã bị tai nạn, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được ngày hôm đó.


Nay tôi đã làm lái xe cho giám đốc, lương cũng khá hơn và cô con gái đầu của tôi đã vào đại học. Hai bố con ở với nhau. Hôm nay cũng là giỗ đầu của vợ tôi. Tôi cũng muốn tặng cô ấy 1 bộ đồ mới, cả đời cô ấy không có bộ đồ nào cho tử tế. Mỗi lần nhìn chiếc áo sơ mi đó tôi lại rớt nước mắt.


- Vợ à! Hôm nay mình cùng mặc áo mới nhé, áo em mua đẹp lắm.


Tôi mong các bạn, hãy luôn trân trọng người bạn đời của mình. Vì khi chết đi sẽ chẳng mang theo nổi thứ gì đâu vậy nên hãy trân trọng, yêu thương nhau khi còn có thể.




.

.