Nói xong mới chột dạ, từ trước đến nay có bao giờ tôi động vào mấy việc nhà đâu. Nhất là cái khoản trông thằng con nghịch như quỷ nghĩ mà đã thấy ớn.
ảnh minh họa
Chuyện không có gì nếu như vợ tôi không không về quê chăm em gái đẻ một tuần trời. Hôm ấy đêm đang ngủ, em rể gọi điện báo Lan – em vợ tôi đang chuyển dạ sắp sinh bảo vợ về với em gái xem thế nào. Nhà có 2 chị em gái, lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên bây giờ lúc ốm đau hoạn nạn chỉ nhờ cậy được vào vợ tôi. Thế là vợ tôi lại cấp tốc thu dọn quần áo, rồi bảo tôi đưa ra bến xe bắt xe sớm về với em gái.
Tối hôm sau vợ gọi điện về bảo cái Lan sinh rồi nhưng nó phải mổ nên còn rất yếu, mẹ chồng thì già cả không giúp được gì nên vợ tôi xin ở quê chăm em một tuần rồi về. Vì nghĩ những lúc như thế này, chị em mới cần ở bên cạnh nhau nên tôi vui vẻ đồng ý và không quên động viên cô ấy yên tâm chăm sóc em, con và việc nhà cứ để tôi lo. Nói xong mới chột dạ, từ trước đến nay có bao giờ tôi động vào mấy việc nhà đâu. Nhất là cái khoản trông thằng con nghịch như quỷ nghĩ mà đã thấy ớn.
Ngay sáng hôm đó tôi phải bắt đầu những ngày thiếu vợ. Sáng nào cũng được vợ gọi dậy đi làm và nấu đồ ăn sáng cho thành thói quen rồi, nên lúc đưa vợ ra bến xe về mệt quá tôi ngủ luôn chẳng hẹn giờ. Vậy là hai bố con đánh một giấc đến hơn 9h sáng mới tỉnh. Mở mắt ra lấy điện thoại ra xem giờ, tôi hốt hoảng bây giờ đã quá trễ giờ làm và đi học của hai bố con. Vậy là tôi đành mượn lý do có việc đột xuất xin cho 2 bố con nghỉ buổi sáng. Tối đi làm về tôi lại phải vội vã đi đón con chẳng được la cà quán xá nhậu nhẹt cùng mấy ông bạn. Về đến nhà lười quá, tôi lại đưa con đi ra hàng ăn cơm. Có hai bố con nấu làm gì (đúng ra là tôi không biết nấu ăn).
Ngày thứ nhất trôi qua có vẻ hơi bi thảm, nhưng đến ngày thứ 3, thứ 4 và những ngày về sau đó thì đúng là thảm kịch và khủng khiếp. Nhìn thấy thằng con ăn uống bày bừa ra nhà mà tôi phải dọn đi dọn lại đến phát chán, lại còn cái khoản giặt và ủi đồ nữa. Cũng may là có máy giặt chứ không tôi chết. Nhưng chuyện ủi đồ vào tay tôi đúng là hỏng bét hết. Từ trước đến nay chỉ biết mặc đồ vợ là và chuẩn bị sẵn cho nên không bao giờ phải động vào bàn là. Lần đầu tiên tôi là quần áo cho con thì để nóng quá cháy xém một lỗ to đùng ở sau lưng áo.
Lần đầu tiên tôi là quần áo cho con thì để nóng quá cháy xém một lỗ to đùng ở sau lưng áo (ảnh minh họa)
Đến giờ đi học mà bộ đồng phục của nó cái thì trong máy giặt, cái thì bẩn nhọ nhem vất một xó, và cái duy nhất nó có thể mặc đi học thì tôi lại làm hỏng mất tiêu. Thấy vậy nó khóc um lên, bắt đền tôi không có áo mặc đi học. Dỗ mãi cũng không chịu nín, bực mình tôi quát nó lại khóc thét lên. Không biết làm gì để đưa con đi học được bây giờ thì đã trễ giờ học của nó mất rồi. Thế là lại nghỉ mất buổi nữa để tôi đưa nó đi mua tạm cái áo đồng phục và nhờ người ta may logo vào cho.
Có 1 tuần vắng vợ thôi mà bố con tôi mất mấy buổi phải nghỉ ở nhà vì những chuyện chẳng đâu vào đâu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy có vợ ở nhà sướng thế nào. Vắng vợ một ngày là biết ngay. Vậy mà trước kia tôi cứ nghĩ phụ nữ chỉ có mấy việc chăm con, dọn nhà mà lúc nào cũng kêu ca làm không xong. Nhưng khi được một lần được làm việc thay vợ tôi mới thấy nó kinh khủng thế nào. Phải nói là ác mộng mới đúng. Quả thật không có vợ chăm sóc bố con tôi cái là biết ngay.
Hết một tuần vợ về nhà, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn như cái chuồng lợn vợ không quên ca thán, càu nhàu tôi. Nhưng biết sai nên tôi chỉ im lặng và cười trừ không dám ý kiến gì. Vợ về nhà như tôi được thả tự do sau bao ngày bị giam hãm và kìm kẹp ở nhà. Tôi tự nhủ “Vậy là mình lại được như trước rồi. Ơn giời cuối cùng vợ cũng về”. Sau lần ấy tôi càng thấy quý trọng và yêu vợ nhiều hơn bao giờ hết.
“Ơn giời, cuối cùng vợ đã về!”
09:06
Tâm sự
Bài viết liên quan: