Ba đặt tên nó là Thanh Hải, có nghĩa là biển xanh, cái tên với bao nỗi niềm hy vọng của ba nó, mong nó mãi như mặt biển kia, bao la, xanh thẳm, mạnh mẽ và giàu có. Lúc sinh nó ra, cả nhà nội nghèo quá không đủ ăn, mỗi bữa cơm chỉ sắn độn gạo, mà có chỉ nhúm gạo đủ bới chén cơm, và tất nhiên chén cơm đó là dành cho nó, Thay vì uống sữa như bây giờ, nó lúc đó ngoài sữa mẹ còn một loại sữa đặc biệt, đó là nước cơm. Vậy đấy mà nó lớn, lớn dần với bao hy vọng của gia đình. Người ta bảo “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời” vậy chứ nhà nó khó cũng 5,6 đời rồi. Lúc xưa ba và mấy chú học rất giỏi, nhưng nhà nội nghèo quá, ăn không đủ nói gì là học, vậy rồi ba nó và mấy chú cũng học nữa chừng cho biết “con chữ” rồi cũng phải nghĩ, vì thế mà đến thế hệ chúng nó, dù nhà có cực mấy, ba má cũng ráng cho nó ăn học nên người, để mong cho đời an hem chúng nó đỡ khổ hơn.
Nó còn nhớ hồi lớp một, vì nhịn đói mà đi chăn bò ,nó đói nên ăn trái cây dại trên rừng, để rồi đêm đó nó ngừng thở, máu chảy khắp người, bệnh viện huyện bảo chuyển đi, ba nó bồng trên tay, ngắc nghẽo sắp chết, máu mũi, miệng chảy khắp, cậu nó thương quá bảo ba nó bồng về, chứ để sợ nó chết trên đường mà tội, thà làm con ma có nhà còn hơn làm con ma chết dọc đường. Vậy mà ba nó không nghe, cứ kiên quyết bồng nó đi, lúc đó thay vì vào bệnh viện tỉnh, ba nó bồng ra bệnh viện huyện lớn hơn và gần đó hơn, tới nơi bác sĩ bảo “anh rất may mắn, chậm vài phút nữa là con anh đã ra đi”. Trong tình huống ngoặt nghèo đó, ba nó vẫn hy vọng…hy vọng.
Nó nhớ hồi vào lớp 1, ba nó chở nó đi trên chiếc xe đạp cọc cạch đến trường, ba nó khuyên nó ráng học cho tốt, để ngày mai sung sướng hơn ba, nó lúc đó biết gì đâu, cứ khóc vì không muốn đi học.
Nó nhớ có lần gia đình khó khăn quá,lúc nó bắt đầu vào cấp 2/ ba nó đi làm phụ hồ ở Sài Gòn, Người ta quăng mấy chiếc áo củ để lau vết xi trên nền gạch, ba nó thấy có chiếc áo trắng còn mới, liền đêm giặt sạch, cất đó đến lúc về quê cho nó mặc đi học, nó còn nhớ chiếc áo đó còn bảng tên một người, có lẽ là chủ cũ, đêm đó má cắt bảng tên cũ đi, thêu lại cái tên mới cho nó, chiếc áo mới của nó, chiếc áo theo nó suốt những năm cấp 2 và cấp 3.
Nó còn nhớ lúc nó vào đại học, ba má, nội ngoại đã mừng thế nào, mọi người đặt niềm tin vào nó, hôm lên xe tiển nó vào đại học, má nó khóc, ba nó nhìn theo nó quảng đường dài, rồi mỗi lần về quê rồi vào lại, ba nó luôn đưa nó xuống huyện bắt xe, dù trưa nắng, nhưng ba nó vẫn đứng dõi theo, nó nghe nước mắt mình mặn đắng, nhưng không quên lời dạy của ba má, “dù có khó khăn mấy con cũng nhớ học tập tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe, chỉ có học thì sau này mới sung sướng hơn”. Nó đi mang theo niềm hy vọng của ba má, của mọi người và của nó.
Rồi nó cũng tốt nghiệp đại học, ngày vui của nó ba má nó dù xa xôi vẫn vào dự, má nó say xe, nôn mật xanh mật vàng, nhưng thấy nó tốt nghiệp, má nó hạnh phúc ngập tràn.
Những tháng đầu ra trường, nhà nó cũng không có tiền mà chạy vạy, cái sổ đỏ thì nằm ở ngân hàng mất rồi. Nó chỉ tay trắng ôm hồ sơ đi xin việc, không hậu duệ, cũng không quan hệ, chỉ có niềm hy vọng. Rồi sau những tháng dài tuyệt vọng rồi hy vọng, cơ hội lớn cũng đến với nó. Nó biết bệnh viện C tuyển dụng. đúng ngành nghề nó ước mơ. Ngày ra nộp hồ sơ, cô trưởng phòng tổ chức đón tiếp rất nhiệt tình, cô bảo hồ sơ nó khá tốt, cũng đang lúc bệnh viện cần, bảo nó về chờ. Nó chờ, và chờ, lúc tuyệt vọng nhất thì bất ngờ đến, cô trưởng phòng gọi hồ sơ nó được chấp nhận, giám đốc đã đồng ý, bảo nó ra làm thủ tục. Nó hét lên sung sướng, nó nhớ lúc đó ba nó hạnh phúc ứa nước mắt, vậy là 2 cha con chạy xe ngay ra Đà Nẵng. Khi nó đặt bút kí vào hợp đồng, nó gọi điện báo, ba nó mừng quá khoe với mọi người, hàng xóm, chú, dì. Má nó hạnh phúc nghẹn lời, vậy là đời nó qua trang mới, má nó cười suốt ngày. Thấy ba má mừng mà nó hạnh phúc.
Nó ra Đà Nẵng, thuê phòng, mua nồi, chén để nấu ăn, chuẩn bị tất cả để sống lâu dài cho cuộc sống ở thành phố xinh đẹp này. Nằm ở phòng trọ chờ quyết định đi làm, thấy hơi lâu, hơi lo, dù cô đã nói chắc chắn, giám đốc đã kí, còn chờ hội đồng tuyển dụng thong qua nữa thôi, nó chợt nghĩ “vui”, nếu giờ mà không được thì nó sẽ sao nhỉ, chắc lúc đó nó sẽ nhảy cầu câu lâu thật, nó sợ cái cảm giác tuyệt vọng của ba má nó,nó sợ sự xấu hổ vì không biết giấu mặt vào đâu.
“Hợp đồng của con không được hội đồng tuyển dụng thông qua, không đồng ý cho con”, nó cảm ơn và chào bác phó phòng và về, nó nén những giọt nước mắt tuyệt vọng, cái ước mơ mà nó vừa chạm tay…cái hạnh phúc mà vừa đến với nó chưa lâu. Nó về tới phòng…nó nghĩ đến cảm giác của ba má, cảm giác của nội, nghĩ đến tương lai của nó, vỡ òa…
Nó chợt nhớ đến cái cảm giác hạnh phúc của ba má khi biết nó có việc, nhớ những niềm vui của bạn bè đã chia sẽ với nó. Hạnh phúc vừa chạm tay, lại vỡ vụn như giấc mơ, nó chợt nhớ đến chiếc cầu câu lâu, nhớ nước của con sông Thu Bồn…Nó thua rồi sao. Thất bại sao…Không, nó sẽ không đầu hàng, sẽ không tuyệt vọng, nó chưa thua, dù lòng nó đau như xát muối, nó chưa thua dù những giọt nước mắt lăn dài, nó sẽ phải xây lại lâu đài hy vọng của nó, nó sẽ đi bán cà phê, đi bán súp cua, bán ốc hút để nuôi ước mơ. Nó muốn khóc thật đã rồi nó sẽ bước tiếp, nó không được bỏ cuộc, đừng đầu hàng “nó” ơi! Nó sẽ làm một nhà vật lý xạ tri ung thư tốt, ước mơ của nó, nó sẽ không bỏ! dù nó đang khóc…Ba má ơi, con xin lỗi!