Ba đặt tên nó là Thanh Hải, có nghĩa là biển xanh, cái tên với bao nỗi niềm hy vọng của ba nó, mong nó mãi như mặt biển kia, bao la, xanh thẳm, mạnh mẽ và giàu có. Lúc sinh nó ra, cả nhà nội nghèo quá không đủ ăn, mỗi bữa cơm chỉ sắn độn gạo, mà có chỉ nhúm gạo đủ bới chén cơm, và tất nhiên chén cơm đó là dành cho nó, Thay vì uống sữa như bây giờ, nó lúc đó ngoài sữa mẹ còn một loại sữa đặc biệt, đó là nước cơm. Vậy đấy mà nó lớn, lớn dần với bao hy vọng của gia đình. Người ta bảo “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời” vậy chứ nhà nó khó cũng...